“Bây giờ, Châu Châu đã sinh trưởng tôn cho nhà họ Lục, chúng ta vẫn phải cho cô ấy một danh phận, không thể để hai đứa trẻ không có danh phận mà thành con ngoài giá thú.”
Tôi ngẩn ra vài giây, cuối cùng hiểu được Lục Tinh Nghiêu thừa hưởng tính cách từ ai.
Không chỉ là tôi không nhìn thấu Lục Tinh Nghiêu, mà còn không nhìn thấu mẹ chồng mình.
Thấy tôi không nói gì, bà ta nghĩ rằng tôi không chịu ly hôn thì sắc mặt trầm xuống, lời nói càng lúc càng thêm khó nghe.
“Mẹ biết con nghĩ gì, chỉ là thấy mình cứu Tinh Nghiêu một mạng, bây giờ phải nhường chỗ thì không cam tâm thôi.”
“Nhưng là vợ của Tinh Nghiêu, con cứu nó là điều nên làm, đừng mong đợi sự đền đáp. Dù con trai mẹ mềm lòng, thì mẹ đây, Lâm Uyển này sẽ không bị con qua mặt đâu.”
“Nếu con biết điều thì ký vào giấy ly hôn sớm đi. Đợi Tinh Nghiêu thành người thừa kế nhà họ Lục, mẹ thành Lục phu nhân, mẹ sẽ cho con chút tiền. Nếu con còn cố đeo bám, thì đừng trách mẹ không khách khí.”
Bà ta nhìn tôi từ đầu đến chân, đầy vẻ khinh bỉ.
“Ồ? Bà định không khách khí thế nào?”
Tôi cười đáp trả.
“Nghe nói gần đây hai ông bà bên thông gia không được khỏe lắm nhỉ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-i-cho-ti-u-tam&chuong=8]
Lẽ nào con muốn mẹ đây phải đến làm phiền họ chứ?”
Ánh mắt Lâm Uyển hiện lên sự độc ác, khóe miệng nhếch lên chế nhạo.
Những lời phía trước tôi có thể bỏ qua, nhưng câu cuối cùng của bà ta thật sự đã khiến tôi tức giận.
Cha mẹ tôi sức khỏe không tốt, những chuyện liên quan đến Lục Tinh Nghiêu, tôi chưa từng nói gì với họ vì sợ khiến họ lo lắng.
Họ luôn xem Lục Tinh Nghiêu như con ruột, ngay cả khi tôi bất chấp tất cả để cứu anh ta mà bị thương nặng, họ cũng chỉ xót xa cho tôi chứ chưa từng trách tôi làm sai.
Vậy mà giờ đây, bà mẹ chồng tốt của tôi lại lấy sức khỏe và tính mạng của họ ra uy hiếp tôi, thật vô sỉ đến cùng cực.
Lòng bao dung của tôi không phải để dành cho những kẻ vô nhân tính.
Tôi hắng giọng, cầm cốc cà phê nhấp một ngụm, từ tốn nói.
“Mẹ không tỉnh ngủ à? Từ bao giờ nhiệm vụ nối dõi của nhà họ Lục lại rơi vào tay đứa con riêng Lục Tinh Nghiêu này?”
“Lục Chấn Phong đã thừa nhận thân phận của Lục Tinh Nghiêu chưa?”
“Đã dẫn anh ta ra mắt họ hàng nhà họ Lục chưa?”
“Anh cả của nhà họ Lục không sinh được nữa à?”
Ngực của Lâm Uyển phập phồng vì tức giận, tay đập bàn vang lên tiếng “bốp bốp”.
“Mày nói gì cái vậy! Đồ con gái mất dạy! Cha mẹ mày, hai cái đồ già khọm đó. dạy dỗ mày kiểu này à!”
Tôi nắm chặt điện thoại, các khớp ngón tay trắng bệch, từng chữ đáp lại bà ta.
“Năm đó bà làm tiểu tam, sinh ra thằng con hoang cũng không được công nhận, giờ lại nghĩ con của một thằng con hoang có thể giúp bà leo lên làm phu nhân nhà họ Lục sao?”
“Nhà họ Lục mở cửa thu mua phế liệu à? Sao loại rác rưởi gì cũng muốn nhận làm người thừa kế vậy?”
Lâm Uyển dùng hết sức ném cốc vào tôi, may là tôi đã đề phòng, quay người né kịp.
Cái cốc rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh.
Mọi người trong quán cà phê nghe tiếng đều quay lại nhìn. Lâm Uyển vốn vẫn mơ tưởng làm vợ chủ tịch, không muốn bị người khác thấy, cuối cùng đành xám mặt rời khỏi.
“Chậc chậc, không ngờ lại sắc sảo như vậy.”
Đột nhiên có tiếng người vang lên phía sau, tôi quay lại nhìn vào đôi mắt chứa đầy ý cười của anh ta.
Chưa từng gặp.
Không quen biết.
Tôi xách túi định rời đi, nhưng anh ấy lại bước tới, chặn trước mặt tôi.
“Có hứng thú làm quen không?”
“Không có.”
Tôi lách qua người anh, nhưng nghe thấy tiếng anh ấy từ bên cạnh.
“Tôi họ Lục, Lục Hoắc Đình.”
“Và nhà tôi không phải thu mua phế liệu để phát đạt.”
“Bố tôi thành công là nhờ vào vợ mình.”
Với sự can thiệp của Lâm Uyển, chuyện ly hôn tiến triển thuận lợi hơn nhiều. Lần đầu tiên tôi cảm thấy thật may mắn vì Lục Tinh Nghiêu là một thằng con trai bám váy mẹ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận