Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TẠ ĐƯỜNG

Chương 2

Ngày cập nhật : 2025-07-29 22:22:12
2
Ta khẽ đẩy Phó Trình Cẩn, ra hiệu đêm nay hắn không cần ở lại đây.
Nhưng hắn chỉ càng siết chặt vòng tay, nói:
“A Đường, đêm nay ta chỉ muốn ở bên nàng.”
Ta đã tin lời hắn, rồi thiếp đi trong mệt mỏi.
Nhưng ta chỉ vừa chợp mắt, Phó Trình Cẩn đã lặng lẽ rời đi.
Ta mở mắt, bên cạnh đã trống không.
Mà từ gian phòng đối diện, lại vọng đến thanh âm rên rỉ triền miên của nữ tử.
“Phu quân… chậm một chút… Yểu Yểu không chịu nổi…”
“Tạ Đường có từng khiến lang quân được hoan lạc thế này chăng, phu quân…”
Nước trong phòng được mang ra thay đến bảy tám lượt mà vẫn chưa dứt. Dù ta có bịt chặt hai tai, thanh âm của Yểu Yểu vẫn cứ lọt vào.
Trời vừa hửng sáng, Phó Trình Cẩn lại lén lút trở về.
Thấy ta vẫn say ngủ, hắn thân mật ấn một nụ hôn lên trán ta.
Hắn chưa hề tắm gội, dù đã thay một bộ y phục khác, trên người vẫn còn vương mùi hương của Yểu Yểu.
Ta thấy dạ dày cuộn lên một trận ghê tởm, vội xoay người đi, nôn khan một hồi.
Ta sớm đã nói với Yểu Yểu, sau này không cần đến thỉnh an.
Vậy mà nàng ta còn cố tình làm đổ chén trà, rồi "bất đắc dĩ" vén tà váy lên, để lộ cơ thể đầy dấu vết xanh tím, khắp nơi là vết tích của ái ân:
“Phu nhân, đây đều là do A Cẩn lưu lại trên người thiếp.”
“Thiếp vốn định thoa dược cao, nhưng A Cẩn lại không cho, chàng nói cứ phải như vậy, để luôn nhắc nhở chúng ta đã nồng nhiệt đến thế nào.”
“Chàng về kinh đến nay, hai người chưa từng chung chăn gối phải không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-ng&chuong=2]

Cũng phải thôi, ở chỗ thiếp đã no đủ rồi, làm sao còn muốn đến chỗ người nữa?”
“Đêm qua chàng còn nói với thiếp, ghét nhất dáng vẻ nhu mì yếu đuối của người, trên giường như gỗ đá vô vị!”

Yểu Yểu nói một hơi dài, ta mở to mắt, nhìn chằm chằm những vết tích trên người nàng ta.
Phó Trình Cẩn chưa bao giờ dùng sức mạnh bạo như vậy trên người ta.
Ta vốn ngỡ, hắn là một nam nhân ôn nhu.
Ngay cả trên giường, hắn cũng chưa từng ép buộc ta làm bất cứ điều gì ta không muốn.
Hắn từng nói:
“A Đường cứ là chính mình, ta đã rất hoan hỉ rồi.”
Nhưng nhìn những vết tích trên người Yểu Yểu, trong đầu ta toàn là hình ảnh Phó Trình Cẩn đang ra sức giày vò trên thân thể nàng ta.
Ta nuốt ngược nỗi ủy khuất vào lòng, mỉm cười với Yểu Yểu.
Nàng ta không hiểu, nghi hoặc hỏi:
“Phu nhân cười điều gì?”
Lời còn chưa dứt, ta trở tay, một cái tát giáng thẳng xuống!
Chát!
Cây trâm cài tóc tinh xảo trên đầu Yểu Yểu rơi xuống đất. Nàng ta ôm lấy khóe miệng, ánh mắt căm hận nhìn ta.
“Ta cười ngươi thật ngu xuẩn, cười ngươi dùng thân xác để trói buộc một nam nhân.”
Nói xong, ta cùng Xuân Chi rời khỏi đó.
Toàn bộ Phó phủ này đều phảng phất một mùi vị khiến người ta buồn nôn.
Ở lại thêm nữa, ta sợ mình sẽ không nhịn được mà tát thêm cho Yểu Yểu vài cái nữa.
Buổi tối ta vừa về đến viện, Phó Trình Cẩn đã phẫn nộ quát lớn:
“A Đường, Yểu Yểu đã nhẫn nhịn nàng đủ điều, tại sao nàng lại hủy hoại dung nhan của nàng ấy? Nàng hà cớ phải đố kỵ đến thế?”
Ta ngước mắt nhìn, trên mặt, trên cổ Yểu Yểu chi chít vết cào.
Yểu Yểu đối diện với ánh mắt của ta, liền nép vào lòng Phó Trình Cẩn, lệ lưng tròng.
“Thiếp biết phu nhân không dung thứ được thiếp, nhưng thiếp đã vào phủ, chính là người của tướng quân. Phu nhân sao có thể vì ghen tị với nhan sắc của thiếp mà hủy hoại gương mặt của thiếp?”
Phó Trình Cẩn ôm Yểu Yểu vào lòng, ánh mắt lạnh như băng quét qua ta, hắn cảnh cáo:
“Tạ Đường, nếu còn có lần sau, đừng trách ta không niệm tình phu thê!”
Tạ Đường?
Ngày xưa quen biết, trong phủ ai nấy đều gọi ta Đường Đường, duy chỉ có hắn gọi ta A Đường.
Ta hỏi tại sao, hắn nói: “A Đường, là khuê danh chỉ mình ta được gọi. Duy nguyện A Đường, chỉ thuộc về một mình ta.”
Bao nhiêu năm qua, hắn chưa từng nổi giận với ta.
Nay vì một kỹ nữ thanh lâu, hắn lại gọi thẳng tên húy Tạ Đường của ta.
Yểu Yểu khiêu khích nhìn ta, nở một nụ cười đắc ý.
Ta không nói lời nào, nhưng cả người như bị rút mất hồn phách.
Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý rời xa hắn, nhưng tận mắt chứng kiến hắn đối xử ôn nhu với nữ nhân khác như vậy, vẫn tựa như một lưỡi kiếm sắc lạnh đâm thẳng vào tâm can, đau đến thắt lòng.
Phó Trình Cẩn thậm chí còn mở tư khố, lấy lọ phục nhan cao do Thánh thượng ngự ban đưa cho Yểu Yểu.
Hắn tự tay thoa lên vết thương của nàng ta, sợ để lại dù chỉ một vết sẹo nhỏ:
“Yểu Yểu, sau này ta tuyệt đối không để Tạ Đường bắt nạt nàng như vậy nữa.”
Ta sai quản gia thuật lại hành trình hôm nay của mình cho Phó Trình Cẩn nghe.
Hắn nghe xong nhíu mày, nhưng vẫn cười lạnh: “Tạ Đường cho ngươi bao nhiêu lợi lộc để ngươi biện hộ cho nàng ta? Cút!”

Bình Luận

0 Thảo luận