3
Ta cười khổ một tiếng, ngồi thụp xuống sau cánh cửa, rồi nhanh chóng rời đi.
Thủ đoạn vụng về của Yểu Yểu, Phó Trình Cẩn vậy mà lại không nhìn ra.
Quản gia an ủi ta, nói Phó Trình Cẩn chẳng qua chỉ là nhất thời bị nữ sắc mê hoặc.
Nhưng ta lại lắc đầu. Giữa phu thê, tín nghĩa là trọng. Hắn không tin ta, điều này còn khiến ta đau lòng hơn cả việc hắn có nữ nhân khác.
Mấy ngày tiếp theo, Phó Trình Cẩn cùng ta lãnh chiến.
Hắn biết tính cách của ta, đến ngày thứ ba cuối cùng cũng chịu cúi đầu, thậm chí còn xếp hàng hai canh giờ để mua cho ta món bánh hạt dẻ mà ta yêu thích.
“A Đường, hôm đó là ta sai rồi.”
Ta nhặt một miếng bỏ vào miệng. Phó Trình Cẩn thấy sắc mặt ta hòa hoãn, cuối cùng mới nói ra mục đích của ngày hôm nay.
“A Đường, hôm nay Khải Nhi nhập Tông miếu, nàng đi ghi tên nó vào danh hạ của nàng đi.”
Khải Nhi là nhi tử của Phó Trình Cẩn và Yểu Yểu, tên huý Phó Việt Khải.
Nghe lời hắn nói, ta khựng lại, miếng bánh hạt dẻ trong miệng cũng trở nên vô vị, ngược lại còn thoảng vị đắng chát.
Giờ đây hắn chỉ vì chuyện của Yểu Yểu và nhi tử nàng ta mà cầu xin ta, mới tỏ ra ân cần như vậy.
Phó Việt Khải được ghi vào danh hạ của ta, sẽ trở thành trưởng tử đích tôn của Phó gia, lại được Tạ gia nhà mẹ đẻ của ta chống lưng.
Phó Trình Cẩn quả thật tính toán quá hay.
Sau khi ta đến, Phó Việt Khải lại trốn sau lưng Yểu Yểu.
Phó Trình Cẩn vẫy tay, gọi Khải Nhi đến bên cạnh, chỉ vào ta:
“Sau này A Đường chính là mẫu thân của con, biết chưa, Khải Nhi?”
Ai ngờ Phó Việt Khải nhíu mày, lại lao thẳng vào ta.
Nó dùng sức húc mạnh, miệng la lớn:
“Ta không cần tiện phụ này làm mẫu thân ta, ngươi không phải mẫu thân ta!”
Dù sức nó không lớn, nhưng ta không hề phòng bị, cả người ngã thẳng về phía sau.
Cả phòng đầy người đều kinh hô:
“Khải Nhi!”
Chỉ có Xuân Chi ở phía sau, đỡ lấy lưng ta, mới giúp ta đứng vững.
Khi hoàn hồn lại, Phó Trình Cẩn nhìn ta, hắn mở miệng giải thích, bước tới nắm tay ta:
“A Đường, Khải Nhi còn nhỏ dại, ta theo bản năng liền đỡ lấy nó, nàng đừng giận…”
Ta hất mạnh tay hắn ra, không còn giữ lại chút tình nghĩa nào nữa.
Thuở nhỏ đầu ta từng bị thương thủng một lỗ, Tạ gia đã hao tổn rất nhiều tâm lực mới cứu được ta về.
Thái y trong cung nói, đời này đầu ta tuyệt đối không được chịu thêm chút tổn thương nào, nếu không tính mạng khó giữ.
Khi gả cho Phó Trình Cẩn, mẫu thân ta đã dặn đi dặn lại hắn phải cẩn thận phần sau đầu của ta.
Trước kia, ngay cả khi đi đường hắn cũng cố ý đi sau ta một bước, chỉ để có thể bảo vệ an toàn cho ta mọi lúc mọi nơi.
Nhưng vừa rồi, nếu không phải Xuân Chi đỡ lấy ta, sau gáy ta lại thủng thêm một lỗ lớn nữa rồi.
Ta lạnh lùng liếc nhìn hài tử, không còn chút ý định thu dưỡng nó nữa.
Phó Trình Cẩn đọc được ánh mắt của ta, nhưng vẫn muốn Khải Nhi nhận ta làm mẫu thân, hắn biện giải:
“Khải Nhi còn nhỏ dại, lại không thân thiết với nàng, nó không cố ý làm vậy đâu, A Đường, nàng hà tất phải so đo với một hài tử?”
Phó mẫu thấy Phó Trình Cẩn hạ mình với ta, cuối cùng không nhịn được nữa, đập mạnh tay xuống bàn, giận dữ quát ta.
“Tạ Đường, ngươi gả vào Phó gia năm năm không có con, bản thân ngươi có tật, nào trách được ai?”
“Nếu ngươi có con, chúng ta tuyệt đối không ghi tên Khải Nhi vào danh hạ của ngươi!” Nói đi nói lại, lão phu nhân vẫn là chê bai cái bụng ta không có động tĩnh.
Phó Trình Cẩn và ta thành hôn một năm đã đi biên ải thì không nói.
Trước khi xuất giá, có cao nhân từng xem mệnh cho ta, nói ta là thân thể dễ thụ thai, đời này tuyệt đối không thiếu con cháu.
Cũng vì câu nói này, sau nửa năm thành hôn không có thai, ta đã lén tìm thái y trong cung xem bệnh cho cả ta và Phó Trình Cẩn.
Thái y không dám nói thẳng với Phó Trình Cẩn, chỉ dặn dò ta:
“Tướng quân đời này vô tự, phu nhân xin hãy sớm liệu tính.”
Khi đó, Phó Trình Cẩn ngày nào cũng dỗ dành ta sinh hài tử cho hắn.
Ta thấy hắn quá khao khát có cốt nhục của riêng mình, không nỡ đả kích hắn, nên cũng không nói cho hắn biết chuyện này.
“Mẫu thân, là con không thể sinh hay nhi tử người có vấn đề, người cứ tự mình kiểm chứng!”
Nói xong, ta cùng Xuân Chi rời khỏi từ đường.
Phía sau vọng lại tiếng thở hổn hển của lão phu nhân:
“Phản rồi! Loạn rồi! Tạ gia dạy nữ nhi như thế đấy à? Trình Cẩn, con còn không mau hưu bỏ tiện phụ độc địa này ra khỏi Phó gia!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-ng&chuong=3]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận