5
Ta gật đầu, lấy ra cả tờ hôn thư năm đó.
Ngọn lửa trong lò đang cháy rừng rực, ta quay người ném thẳng tờ hôn thư vào chậu than hồng.
“A Đường, đừng!”
Phó Trình Cẩn muốn lao tới giật lại, nhưng nào nhanh bằng ta.
Hắn bất chấp tất cả lao vào chậu than, lửa lớn bén vào cánh tay và gương mặt. Phó Trình Cẩn như không cảm thấy đau đớn, vội vã lấy ra tờ hôn thư đã cháy quá nửa.
Hắn nâng niu nửa tờ hôn thư, phủi đi tro bụi trên đó, nhưng dù cố gắng thế nào, cũng không thể nhìn rõ danh tự của ta và hắn trên hôn thư nữa.
Đôi mắt Phó Trình Cẩn đỏ ngầu, giọng nói cũng run lên bần bật.
“A Đường, trước kia nàng trân quý tờ hôn thư này nhất, tại sao, tại sao lại đốt nó đi?”
Trước kia, ta cất kỹ tờ hôn thư trong tráp, chưa bao giờ dễ dàng để lộ ra ngoài.
Ta thậm chí còn ước nguyện, sau này khi ta và Phó Trình Cẩn hợp táng, tờ hôn thư sẽ là vật bồi táng theo cùng.
Chỉ là bây giờ, ta không còn bận tâm nữa.
Nhìn Phó Trình Cẩn đứng chết lặng tại chỗ, ta lạnh lùng nói ra lời tuyệt tình nhất.
“Người ta còn chẳng cần, huống hồ một tờ hôn thư?”
Hắn lảo đảo lùi về sau ba bước, Yểu Yểu ở phía sau vội đỡ lấy, hắn mới không ngã quỵ.
Ta thì không còn đoái hoài đến những điều này nữa, cùng tỳ nữ Xuân Chi rời khỏi Phó gia.
Phó Trình Cẩn định đuổi theo, nhưng Bệ hạ sớm đã liệu được hắn sẽ không cam tâm để ta đi, đã chuẩn bị sẵn Ngự Lâm Quân chặn đường Phó Trình Cẩn.
Nhìn Phó Trình Cẩn giao đấu với Ngự Lâm Quân, võ công hắn cao cường, nhưng cuối cùng sức người có hạn, nhanh chóng bị chế ngự, bị đè tại chỗ, không thể động đậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-ng&chuong=5]
Nhìn hắn thương tích đầy mình, máu tươi thấm áo, trái tim ta đã không còn vì hắn mà rung động nữa. Ta buông rèm kiệu xuống, ra lệnh cho phu kiệu:
“Đi thôi.”
Cách đó không xa, tiếng hét tuyệt vọng và sụp đổ của Phó Trình Cẩn vọng tới:
“A Đường, đừng rời bỏ ta!”
Sau khi về Tạ gia, ta chưa từng một lần nghĩ đến Phó Trình Cẩn.
Mẫu thân ngày ngày tự mình xuống bếp nấu những món ta thích, phụ thân xử lý xong chính vụ cũng nhanh chóng về nhà đánh cờ cùng ta.
Cả hai người đều không hề đề cập đến chuyện của ta và Phó Trình Cẩn.
Ta biết phụ thân mẫu thân sợ ta đau lòng.
Người duy nhất trong đời khiến ta động lòng chính là Phó Trình Cẩn, nhưng hắn lại làm ta tổn thương đến mức thể xác và tinh thần đều kiệt quệ.
Ngày mới trở về, dù ta đã cố gắng che giấu, mẫu thân vẫn nhìn ra vết thương trên mặt ta. Bà vớ lấy thanh bảo kiếm bên cạnh định đi tìm Phó Trình Cẩn tính sổ:
“Năm đó khi mẫu thân giao con cho nó, nó đã thề thốt tuyệt đối không để con chịu ấm ức, bây giờ lại dám động thủ đánh con!”
Mẫu thân ta xuất thân từ nhà võ, trước khi gả cho phụ thân, bà cũng từng tung hoành sa trường.
Ta kéo tay mẫu thân, làm nũng nói:
“Nay con đã về rồi, mẫu thân không ở bên con sao?” Mẫu thân bất đắc dĩ vuốt má ta, bà hiểu tính ta, đã quyết định đoạn tuyệt với Phó Trình Cẩn, trong lòng đã định, cả đời này không muốn tái ngộ.
Ở nhà tĩnh dưỡng một tháng, phụ thân mẫu thân lại bắt đầu tìm đối tượng xem mắt cho ta.
Tuy ta đã từng qua một lần đò, nhưng Tạ gia gia thế hiển hách, của cải sung túc, cũng không ai dám xem nhẹ ta.
Chỉ là những người được giới thiệu, ta đều không mấy vừa ý.
“Dung mạo khó coi, ta sợ đêm đến ăn không ngon.”
“Gia cảnh bần hàn, ta không muốn phải bù lỗ thêm nữa!”
“Quá nghe lời mẫu thân, ta không thích hạng người ngu hiếu.”
“Quê nhà xa xôi, ta không muốn xa cách phụ thân mẫu thân thêm nữa…”
Cứ xem hết người này đến người khác, xem suốt hai ba tháng, cuối cùng cũng gặp được một người khiến ta tạm hài lòng.
Là công tử Ôn Diệp Hoa, con trai của Thái phó đương triều.
Gia thế của hắn tương đương với nhà ta, chưa từng thành thân, lại hứa đời này chỉ có một mình ta là thê tử.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận