Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TA LÀ OAN HỒN BÊN CẠNH NỮ CHÍNH TRUYỆN NGỌT

Chương 1

Ngày cập nhật : 2025-09-09 23:10:40
Ta là một cô hồn dã quỷ phiêu đãng nơi hoàng cung suốt trăm năm, nhìn thấu hết sự lạnh nóng tình đời, thế thái nhân gian.
Cho đến một ngày, ta gặp một nữ tử có thể nhìn thấy ta.
Nàng thường ôm lấy tay ta, lải nhải không ngừng mấy câu như “Ta xuyên không rồi”, “Ta muốn trở về nhà”.
Nhưng về sau, ta lại tận mắt chứng kiến nàng từ một tỳ nữ thân phận thấp hèn dần dần trở thành bậc mẫu nghi thiên hạ cao quý vô song, rồi trọn đời bị giam hãm trong chốn cung cấm.
Đến ngày lìa xa nhân thế, nàng nắm chặt cổ tay ta, ánh mắt cố định dõi về bức tường thành cao ngất ngoài khung cửa sổ.
Bức tường thành ấy, cả đời này nàng chưa từng vượt qua.
Nàng hỏi ta: “Uyển Uyển tỷ, bên ngoài hoàng cung là cảnh tượng thế nào, tỷ thay ta đi nhìn một lần có được không?”
1
Ta gặp Nguyệt Nhi khi nàng mới tám tuổi, còn chưa trở thành vị hoàng hậu cao quý, mẫu nghi thiên hạ trong tương lai mà chỉ là một tiểu nha đầu gầy gò, vàng vọt.
Thân hình nhỏ bé của nàng đang quỳ trên những phiến đá lạnh buốt của cung đạo, run rẩy trong gió rét, đôi môi tái nhợt.
Nàng vốn chỉ là một cung nữ mới nhập cung chưa bao lâu, còn chưa hiểu rõ quy củ trong cung.
Chỉ vì ngẩng đầu trộm nhìn một cái khi quý phi đi ngang đã bị nha hoàn thân cận của quý phi lấy cớ phạm thượng mà phạt quỳ ngoài điện hai canh giờ.
Ta thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng dần mất hết huyết sắc, đôi mắt to hoe đỏ, nhân lúc xung quanh không có ai, nàng lén lút thả lỏng sống lưng, đưa đôi bàn tay nhỏ xoa lên đầu gối mình.
Ta chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, che cho nàng nửa luồng gió lạnh.
Kỳ thực, ta vốn là một cô hồn dã quỷ phiêu lãng trong hoàng cung, bị trói buộc ở đây đã trăm năm, không thể thoát ra.
Khi còn sống ta là người như thế nào, có câu chuyện gì, ta đều đã quên sạch.
Chỉ mơ hồ nhớ rằng, từng có người thân mật gọi ta là “Uyển Uyển”, có lẽ đó chính là tên ta.
Nói thật thì làm cô hồn dã quỷ thật sự rất buồn tẻ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ta-l-oan-h-n-b-n-c-nh-n-ch-nh-truy-n-ng-t&chuong=1]

Không ai nhìn thấy ta, cũng chẳng ai nhận ra ta. Thỉnh thoảng ta gây ra một vài động tĩnh nhỏ, thường sẽ dọa người sống sợ đến hét lên rồi hoảng hốt bỏ chạy.
Lâu dần, nơi này có lời đồn ma quỷ hoành hành, mọi người đều tránh xa, còn chỗ ta thường lui tới thì biến thành lãnh cung vắng lạnh.
Còn ta cũng đã sớm từ bỏ những trò đùa chọc người kia, lặng lẽ làm một kẻ quan sát vô hình.
Trăm năm qua, ta đã nhìn thấu hết những màn bi hoan ly hợp diễn ra trong chốn hoàng cung.
Dù là kẻ quyền cao chức trọng hay thân phận hèn mọn, đa phần đều khó có kết cục tốt trong nơi lạnh lẽo ăn mòn nhân tính này.
Người như nàng, chuyện như vậy, ta đã chứng kiến hàng trăm hàng ngàn lần.
Nhưng hôm đó, có lẽ ta mệt mỏi rồi, bỗng muốn dừng lại, cứ thế ngây ngẩn ngồi bên nàng thật lâu.
Nàng dường như có cảm giác, lén dịch thân thể mệt mỏi lại gần ta như muốn tìm chút hơi ấm từ ta.
Thế nhưng ta chỉ là một linh hồn hư vô mờ ảo, vốn dĩ nàng không nên nhìn thấy, cũng chẳng thể chạm đến.
Sau đó, không biết từ lúc nào lại xuất hiện một tiểu đồng tử dung mạo tuấn tú, y phục sang quý bất phàm, phía sau còn có một đoàn đông đảo cung nhân rón rén, cung kính đi theo.
Ta nhận ra hắn. Hắn là đích tử của đương kim Thánh thượng và Hoàng hậu, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng đã được sắc phong làm thái tử, là người được Thánh thượng sủng ái nhất.
Tiểu thái tử dừng lại trước mặt Nguyệt Nhi, nắm lấy cổ tay nàng, nói thẳng: “Ngươi theo ta đi.”
Mệnh lệnh của Thái tử, tất nhiên không ai dám kháng cự.
Ta nhìn nàng với vẻ mặt ngơ ngác bị kéo đứng dậy.
Trước khi rời đi, tiểu nha đầu khẽ ghé sát tai ta, đôi môi run run mấp máy, thì thầm thật khẽ: “Cảm ơn tỷ tỷ.”
Đó là lần đầu tiên ta gặp được một người có thể nhìn thấy sự tồn tại của ta.

Bình Luận

0 Thảo luận