Ta nghe nàng nói: “Uyển Uyển tỷ, tỷ sẽ giúp muội, phải không?”
“Ừ, ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh muội.”
Từ ngày đó, dường như Nguyệt Nhi thoắt chốc từ một tiểu cô nương ngây thơ hồn nhiên trở thành một bậc mẫu nghi thiên hạ thực thụ.
Nàng bắt đầu để tâm đến việc lớn việc nhỏ trong hậu cung, cải thiện đời sống của cung nữ, thái giám, dần dần thiết lập và hoàn thiện những quy củ công bằng hơn.
Con đường ấy vốn đầy chông gai, vậy mà nàng vẫn chẳng hề do dự mà bước đi.
Còn ta, ta sẽ mãi đồng hành cùng nàng, bảo hộ nàng, thay nàng chắn gió che mưa.
Dẫu cho ta và Hoàng đế xây dựng cho nàng chỉ là một lớp hư ảo mỏng manh.
Nhưng nếu có thể che giấu nàng suốt đời, thì với nàng, nào chẳng phải là hạnh phúc an vui?
Ngày tháng cứ thế êm đềm trôi qua, coi như bình lặng.
Khi biên quan thắng trận khải hoàn, Hoàng đế mở tiệc yến, nàng theo dự.
Trong bữa tiệc, nàng không rời mắt khỏi một nữ tử anh khí hiên ngang trên ghế tiệc, hào hứng thì thầm chia sẻ với ta: “Uyển Uyển tỷ, muội biết nàng ấy, là nữ nhi của Thẩm lão tướng quân. Nghe nói trận này chính nàng ấy đã lấy đầu tướng địch, với công lao này, lần này nàng ấy chắc chắn sẽ được phong tướng quân.”
“Nữ tướng quân đầu tiên của triều ta, muội thật sự rất thích nàng ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ta-l-oan-h-n-b-n-c-nh-n-ch-nh-truy-n-ng-t&chuong=9]
Nữ chính trong thoại bản của muội đều lấy hình mẫu từ nàng ấy cả.”
Ta nhìn ánh mắt đầy ngưỡng mộ cùng khâm phục trên gương mặt nàng, khẽ cụp mắt, che giấu sự phức tạp trong lòng.
Thẩm lão tướng quân có một nữ nhi, tên Thẩm Tâm Di, quả thật là nữ trung hào kiệt, hồng nhan át cả anh hùng.
Đáng tiếc, lần sau gặp lại, nàng ấy đã ở trong hậu cung của Hoàng đế.
Nguyệt Nhi trơ mắt nhìn Thẩm Tâm Di từng oai phong xông pha sa trường, nay dần bị hậu cung mài mòn thành một phụ nhân oán than bi lụy.
Nàng phẫn uất bất bình, nắm chặt tay Hoàng đế, muốn hỏi cho ra lẽ.
Nhưng Hoàng đế chỉ dịu dàng nhìn nàng, nhỏ nhẹ nói: “Nguyệt Nhi, quốc gia đại sự, quyền lực cân bằng, không đơn giản như muội nghĩ.”
Nàng đau đớn phản bác: “Nhưng vì quốc gia đại sự, cớ sao nhất định phải hy sinh cả một đời của những nữ tử vô tội?”
Không ai lên tiếng, không ai có thể đưa ra đáp án.
Sau đó, ta ôm nàng vào lòng, để mặc những giọt lệ lặng lẽ xuyên thấu linh hồn ta.
Thật kỳ lạ, rõ ràng những bi kịch lặp đi lặp lại ấy ta đã sớm nhìn quen, thế mà giây phút đó, ta lại thấy nhói đau tận tim.
Có lẽ, ta ngày trước cũng chỉ là một bộ xương khô bị quyền lực trói buộc, thân bất do kỷ mà thôi.
9
Ngày tháng trong hoàng cung cứ lặp đi lặp lại, đều đặn trôi qua. Cách một thời gian, trong cung lại có thêm một cô nương mới, chẳng rõ là nữ nhi của quyền thần nào.
Biến động trên triều đình lúc nào cũng ảnh hưởng trực tiếp đến vinh nhục, tôn ti trong hậu cung.
Khi thì nghe tin có phi tử thất sủng, khi thì lại có phi tử được Hoàng đế sủng ái.
Thứ duy nhất không bao giờ thay đổi, chính là ngôi vị Hoàng hậu luôn được đặt lên hàng đầu, không ai có thể sánh kịp.
Nguyệt Nhi vốn nhân hậu, ghét chuyện sát sinh, phi tần trong hậu cung có phạm lỗi, nặng lắm cũng chỉ bị đày vào lãnh cung.
Huống chi, dưới sự chấn chỉnh của nàng, dù là ở lãnh cung cũng không còn khổ sở như xưa.
“Cơm no áo ấm, không thiếu thốn gì, cũng không để ai bị ức hiếp. Hằng ngày lại cho họ trồng rau, nuôi hoa, làm chút lao động công ích, coi như đang chịu án phạt là được rồi.”
Nghe vậy ta chỉ bật cười. Ở triều ta làm gì có phạm nhân nào sống thoải mái được như thế.
Nhưng Nguyệt Nhi chỉ khẽ thở dài, thương cảm nói: “Biết bao nữ nhân bị giam trong hậu cung, không việc gì làm, ngày ngày chỉ còn biết dùng tâm kế thủ đoạn, tranh nhau chút sủng ái của Hoàng đế.”
“Tất cả… cũng chỉ vì muốn sống mà thôi!”
Dần dần, Nguyệt Nhi bắt đầu khuyên Hoàng đế thả ra những nữ tử có thân thế không liên quan đến chính sự.
Hoàng đế nhìn gương mặt ngây thơ của nàng, chỉ có thể bất lực thở dài: “Nguyệt Nhi, thời thế bây giờ, đưa họ ra khỏi cung, chẳng khác nào buộc họ đi vào con đường ch.ết.”
Nguyệt Nhi phẫn uất phản bác: “Dựa vào đâu mà ngài khẳng định họ không thể tự lập mưu sinh trong thời thế này?”
“Ta có mấy tiệm thoại bản ở ngoài cung. Nếu họ chịu ẩn danh, tự lập tự cường, thì khi rời khỏi hoàng cung, ta đều có thể thu nhận. Còn về sau họ muốn làm gì, đều tùy bản thân họ quyết định.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận