Ta không biết Nguyệt Nhi có nghe thấy hay không.
Ta thổi tắt nến, mượn ánh trăng, như mọi khi lặng lẽ canh chừng nàng.
Nguyệt Nhi chưa từng biết, quỷ không cần ngủ nên mỗi đêm ta đều ở đó, lặng lẽ trông chừng giấc ngủ yên bình của nàng để xua đi khoảng thời gian vô vị.
Ta thấy nơi khóe mắt nàng rơi xuống một giọt lệ, chẳng rõ có phải trong mộng nàng đã trở về mái nhà năm xưa.
Ta biết, Nguyệt Nhi vốn không thích hợp để ở lại chốn hoàng cung này.
Chỉ là hoàng cung này, ngay cả một hồn ma cũng chẳng thể thoát ra ngoài.
5
Thời gian như bóng câu thoáng qua khe cửa, chớp mắt đã vụt đi.
Chớp mắt một cái, Nguyệt Nhi đã ở bên tiểu Thái tử lớn lên vô ưu vô lo trong Đông Cung.
Tiểu thái tử từ một đứa bé còn để chỏm dần hóa thành một công tử tuấn tú, còn nàng cũng từ cô bé trắng trẻo mũm mĩm năm nào mà trưởng thành thành một thiếu nữ thanh khiết tuổi đôi mươi.
Ta đã cùng nàng đi qua biết bao mùa xuân hạ thu đông, vòng tuần hoàn của bốn mùa vốn đã quá quen thuộc, chẳng rõ tự khi nào lại trở nên rực rỡ muôn màu trong mắt ta.
Đôi lúc ta cũng nghĩ, hoàng cung này, cũng không phải lúc nào cũng nặng nề u ám, vô vị như vậy.
Mười tám tuổi, Thái tử vừa mới bước vào tuổi nhược quán, Hoàng hậu đã sốt sắng thay hắn tuyển chọn trăm ngàn lần, tìm được một vị Thái tử phi đức hạnh vẹn toàn.
Thái tử phi vẫn là nữ nhi Tể tướng, tên gọi Giang Niệm Tích, dung mạo đoan trang, tài sắc song toàn.
Nàng ta xuất thân từ danh môn vọng tộc, phụ thân là đương kim Tể tướng, địa vị tôn quý, triều đình đều ngưỡng mộ.
Không nghi ngờ gì, cuộc hôn sự này sẽ mang lại cho Thái tử nhiều thế lực hơn trên triều đình.
Dưới sự se duyên hữu ý của Hoàng hậu, Thái tử cùng Giang Niệm Tích gặp gỡ.
Chỉ bất ngờ là, khi hai người gặp nhau, Thái tử lại đưa Nguyệt Nhi theo.
Những năm qua, Thái tử đối xử với Nguyệt Nhi vẫn tốt như trước, có những tâm tư, dẫu ta không nói ra, nàng cũng tự mình cảm nhận được.
Ta thấy tủi thân thay cho nàng, nhưng Nguyệt Nhi vẫn cứ vô tư hồn nhiên như chẳng để tâm.
Lúc Thái tử cùng Giang Niệm Tích gặp mặt, nàng chỉ đứng ở gần đó, không quá xa, không quá gần, không nghe cũng chẳng nhìn.
Rảnh rỗi quá, nàng lại lén lút kéo tay áo ta, dùng ánh mắt tinh nghịch mà trò chuyện.
Theo lẽ thường, Giang Niệm Tích, đường đường là ái nữ Tể tướng, vốn dĩ sẽ không để một tỳ nữ vào trong mắt.
Nào ngờ, chỉ vừa gặp thoáng qua, Giang Niệm Tích đã để Nguyệt Nhi vào lòng.
Chốn cung đình rộng lớn này, chủ tử muốn gây khó dễ cho một nô tỳ dễ như trở bàn tay.
Nguyệt Nhi bất ngờ bị chặn lại riêng một mình, kinh ngạc khi biết người muốn gặp nàng lại là ái nữ Tể tướng Giang Niệm Tích.
Trong đám đông tôi tớ hầu hạ, Giang Niệm Tích trong y phục gấm vóc, cao cao tại thượng liếc nhìn Nguyệt Nhi, giọng điệu khinh khỉnh, chán ghét.
“Ta còn tưởng kẻ mê hoặc Thái tử có dung nhan nghiêng nước nghiêng thành thế nào, nay vừa nhìn, chẳng qua cũng chỉ là một dáng vẻ tiểu gia bích ngọc mà thôi.”
Nguyệt Nhi im lặng, cúi thấp đầu, không đáp một lời.
Bao nhiêu năm sống trong hoàng cung đã dạy nàng phải biết cúi mình nhẫn nhịn, biết thận trọng giữ lời.
Giang Niệm Tích hừ lạnh, thu lại ánh mắt dò xét, giọng khinh miệt: “Cũng chỉ là một tiện tỳ hèn mọn mà thôi, có gì đáng bận tâm!”
Nói xong, nàng ta dẫn theo đoàn hầu hạ đông đúc, oai vệ rời đi.
Khóe mắt thoáng thấy bóng dáng cả đoàn người đi xa, Nguyệt Nhi mới vội ngẩng đầu, thở phào nhẹ nhõm, giọng như vừa thoát nạn mà thì thầm với ta: “Cuối cùng cũng đi rồi, may mà không làm khó muội.”
Ta chau mày, như gà mẹ xù lông bảo vệ con mà hỏi: “Nếu nàng ta dám ức hiếp muội, ta sẽ thay muội dạy dỗ lại nàng ta.”
Chỉ cần Giang Niệm Tích còn ở trong cung, ta sẽ có cơ hội trả lại mối nhục này.
Nhưng Nguyệt Nhi chỉ khẽ cười, dửng dưng đáp: “Không cần, nàng ta cũng đâu thực sự làm gì muội. Biết đâu sau này nàng ta còn trở thành Thái tử phi, đến lúc ấy muội còn phải sống dưới tay nàng ta.”
Nói đến đây, nàng buồn bã thở dài.
Ta không phục mà hỏi ngược lại: “Tại sao Thái tử phi không thể là muội?”
Ta nhìn rõ, Thái tử là thích nàng.
Nhưng nàng chỉ cúi đầu, trẻ con đá nhẹ hòn sỏi dưới chân.
Thật lâu sau, nàng mới nghiêm túc trả lời: “Uyển Uyển tỷ, sau này muội phải rời khỏi hoàng cung.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ta-l-oan-h-n-b-n-c-nh-n-ch-nh-truy-n-ng-t&chuong=5]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận