10
Tiêu Diệp đưa ta về Tướng quân phủ.
Ta nhìn cách bài trí quen thuộc trong phòng, dường như vẫn có thể liên tưởng nó với sáu năm sau.
Chỉ là thiếu đi rất nhiều đồ vật chúng ta cùng nhau bài trí.
Ta và Tiêu Diệp ngồi đối diện nhìn nhau, có lẽ đều thấy được sự thăng trầm của năm tháng trong mắt đối phương.
Chỉ là trong mắt hắn mang theo vài phần hổ thẹn và quyến luyến.
Mà khuôn mặt ta phản chiếu trong mắt hắn, chỉ có sự lạnh lùng.
Ta tự rót cho mình một chén trà, bình tĩnh nói: "Là Vĩnh An Điện hạ phái ngươi đến giết ta?"
Hắn lộ ra nụ cười khổ: "Tạ Uyển, nàng biết mà, ta không thể nào giết nàng."
Bàn tay cầm chén khựng lại, trái tim vốn đang treo lơ lửng dần dần lắng xuống.
"Ngươi biết từ khi nào?"
Trong mắt hắn lóe lên vẻ tổn thương: "Ngày đó trong rừng cây, lúc nàng kề trâm vào cổ ta."
Đúng vậy, nếu là Tạ Uyển của kiếp trước, sao nỡ giết hắn.
Sao nỡ không gả cho hắn.
"Nàng hận ta đến vậy sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ta-l-t-uy-n&chuong=7]
Hận đến mức muốn ta chết đi?"
Ngẩng đầu, trong mắt Tiêu Diệp có ánh nước lấp lánh, mang theo nỗi hận uất ức.
Ta suýt nữa bật cười thành tiếng.
Lúc Tạ gia bị tàn sát hắn ở đâu?
Lúc Kính nhi và Nguyệt nhi bị giết, hắn ở đâu?
Hắn đang nghênh đón Nữ Đế của hắn đăng cơ.
Ngân Lân Vệ của hắn tự tay giết ta, chẳng lẽ ta không nên hận sao?
Ta nắm chặt tay, móng tay cắm vào da thịt, cũng không đau bằng nơi lồng ngực.
"Tiêu Diệp, ngươi trung thành với Điện hạ của ngươi, ta trung thành với Hoàng thượng của ta, chúng ta đã ở hai phe đối địch, chính là kẻ thù sinh tử, trừ phi ngươi sớm ngày cải tà quy chính."
Hắn lộ vẻ cay đắng: "Uyển nhi, ta và Dung Hoa, đã không còn đường lui rồi."
Dung Hoa, thì ra Vĩnh An Điện hạ tên là Dung Hoa.
Phải thân mật đến mức nào, mới có thể không phân quân thần, gọi tên khuê danh của nàng ta.
Hắn hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh khuyên ta.
"Uyển nhi, ta biết nàng oán ta giấu giếm nàng, oán ta lợi dụng Tạ gia, nhưng đời này ta yêu nhất, chỉ có nàng, Dung Hoa từng cứu ta, ta cũng có lời hứa với nàng ấy, sau khi phò tá nàng ấy lên ngôi, ta vẫn là Tiêu Diệp của nàng, là phu quân của nàng."
Như thể đột nhiên nhớ ra điều gì đó, mắt hắn sáng lên, nắm lấy tay ta.
"Chúng ta còn có con, Uyển nhi, chúng ta còn có Kính nhi và Nguyệt nhi mà! Chỉ cần chúng ta ở bên nhau, Kính nhi và Nguyệt nhi mới có thể ra đời. Xin nàng, đừng hận ta."
Tiêu Diệp như nắm được cọng rơm cứu mạng, liên tục lặp đi lặp lại tên của hài tử.
Lại không biết mỗi lần hắn nhắc đến, tim ta lại như bị dao cắt một lần.
Nỗi hận điên cuồng cuộn trào trong lồng ngực, xộc thẳng lên não, nhuộm đỏ cả đôi mắt ta.
Nhưng cuối cùng ta vẫn không phát tiết ra ngoài, mà bình tĩnh lại, hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
"Tiêu Diệp, ngươi trọng sinh quay về từ lúc nào?"
Hắn khẽ sững sờ: "Khi Bệ hạ băng hà, tiếng chuông hoàng gia vang lên."
Chẳng trách, chẳng trách hắn vẫn tưởng có thể bù đắp níu kéo.
Thì ra là còn chưa biết mối thù sinh tử không đội trời chung này.
Ta giả vờ thở dài: "Tiêu Diệp, cho dù ta không đối đầu với Vĩnh An Điện hạ, lẽ nào nàng ta sẽ bỏ qua cho ta sao? Nàng ta đối với ta, đã nổi sát tâm rồi."
Tiêu Diệp vuốt ve khuôn mặt ta, dịu dàng nói: "Có ta ở đây, không ai có thể làm tổn thương nàng."
Sắc mặt ta không đổi: "Nhưng ta đã giết Trình Dã."
Động tác của hắn khựng lại, sau đó ánh mắt càng thêm dịu dàng: "Trong ngục nguy hiểm, hắn tự mình chết, sẽ không ai trách tội nàng đâu."
Ta cố nén sự ghê tởm, mặc cho hắn dịu dàng ôm ta vào lòng.
"Tạ Uyển, đừng hận ta, đừng ở bên người khác."
"Đừng gặp lại Bùi Mẫn nữa, được không? Kiếp trước hắn cứ quấn lấy nàng mãi, ta không thích hắn."
Không nghe thấy ta trả lời, Tiêu Diệp có chút sốt ruột, lại hỏi: "Được không?"
Cách lớp vải, ta nghe thấy trái tim trong lồng ngực Tiêu Diệp đập cực nhanh.
Sắc mặt ta lạnh băng, đáp: "Được."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận