11
Vừa vào đông không lâu, Bệ hạ đã bệnh nặng liệt giường, không còn lâm triều nữa.
Cuộc săn bắn hoàng gia hàng năm do Vĩnh An Trưởng công chúa chủ trì.
Các gia tộc lớn hầu như đều đến, nhưng không ai dám nghi ngờ là không hợp lễ nghi.
Một cây cung dài rơi xuống đất trước mặt ta.
Vĩnh An Trưởng công chúa cưỡi trên một con ngựa hồng to khỏe tuấn mỹ, cúi mắt nhìn xuống ta.
Phía sau là một thị vệ mặc áo giáp đen, dắt một con ngựa nâu.
"Nghe nói Tạ cô nương từ nhỏ đã giỏi cưỡi ngựa bắn cung, hay là cùng bản cung tỷ thí xem sao."
Ta chậm rãi nhặt cây cung trên đất lên, ngẩng đầu nhàn nhạt nói: "Thần nữ tuân mệnh."
Vĩnh An Trưởng công chúa nhìn ta với ánh mắt khinh thường, sau đó liền cưỡi ngựa vào rừng săn.
Ta cũng cưỡi lên con ngựa nâu nàng ta để lại, vào rừng săn bắn.
Nhưng giữa đường, con ngựa nâu đột nhiên phát điên, mất kiểm soát mà lao điên cuồng, mang theo ta phi về một hướng nào đó.
Không biết qua bao lâu, con ngựa nâu cuối cùng cũng dừng lại.
Đứng trước mặt, là Vĩnh An Trưởng công chúa.
Khóe miệng nàng ta nhếch lên đầy chế nhạo, đang dùng ánh mắt đầy hứng thú đánh giá ta.
Mà phía sau nàng ta là một đội nhân mã do Tiêu Diệp dẫn đầu, bảo vệ bên cạnh nàng ta.
Một tiếng hét thảm thiết đột nhiên vang lên từ cách đó không xa, sau đó là những tiếng kêu la thảm thiết liên tiếp.
Gió thu thổi qua, mang theo mùi máu tanh nhàn nhạt.
Tâm tư của Vĩnh An Trưởng công chúa, không đặt ở thú rừng.
Những kẻ hôm nay bước vào rừng thú, mới là con mồi nàng ta muốn săn.
Trong triều đình có vô số kẻ bảo thủ và cố chấp.
Nàng ta muốn làm Nữ Đế, người cần phải giết quá nhiều rồi.
Nàng ta giương cung lắp tên nhắm vào ta, cũng như ngày huyết tẩy Tạ gia kiếp trước, mũi tên bạc bắn chết ta.
Sắc mặt ta không đổi, ung dung đối mặt với nàng ta.
Một bàn tay to lớn đưa ra, nắm lấy mũi tên sắp bắn ra.
"Ngươi đã hứa với ta, sẽ không giết nàng ấy."
Giọng Tiêu Diệp trầm trầm vang lên.
"Nàng ta nhiều lần phá hỏng chuyện tốt của ta, cản trở đại kế của ta, ngươi còn muốn thay nàng ta cầu xin?"
Vĩnh An Trưởng công chúa nổi giận, trợn mắt nhìn Tiêu Diệp.
Đây là lần thứ hai, họ vì ta mà tranh cãi.
Tiêu Diệp không lên tiếng, chỉ là bàn tay nắm mũi tên càng dùng sức, nổi cả gân xanh.
Cuối cùng lại bẻ gãy nó.
Vĩnh An Trưởng công chúa tức giận ném cây cung xuống đất.
"Tiêu Diệp, ngươi rốt cuộc bị con tiện nhân này cho uống thứ mê hồn dược gì vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ta-l-t-uy-n&chuong=8]
Dám ba lần bốn lượt chống lại mệnh lệnh của ta."
Tiêu Diệp sâu sắc nhìn ta một cái.
"Ta yêu nàng ấy, sau khi đại sự thành, ta muốn cưới nàng ấy làm thê tử."
Trong rừng đột nhiên yên tĩnh đến đáng sợ.
Vĩnh An Trưởng công chúa càng kinh ngạc đến mức đồng tử phóng đại, môi khẽ run.
"Tiêu Diệp, ngươi dám phản bội ta? Tình nghĩa mười mấy năm của chúng ta, ngươi lại dám phản bội ta!"
Tim ta chợt nhói lên.
Thật ra sau khi trọng sinh, ta vẫn luôn có một nghi hoặc chưa giải được.
Năm đó ta và Tiêu Diệp thành hôn, sinh con đẻ cái, Tạ phủ đã bị ép đứng vào phe của Vĩnh An Trưởng công chúa.
Nàng ta muốn làm Nữ Đế, muốn giết những đại thần bảo thủ cố chấp.
Nhưng ai mà không biết Hình bộ Thượng thư Tạ Giao dưới gối không nhi tử, chỉ có một nữ nhi trân quý vô cùng, coi như mạng sống, chưa từng ngưỡng mộ nhà khác có nhi tử.
Tại sao, nàng ta vẫn muốn diệt Tạ gia của ta.
Bây giờ xem ra, nàng ta đối với Tiêu Diệp, có lẽ không phải không có nửa phần tình ý.
Chỉ là trong tình ý này, mấy phần là dục vọng chiếm hữu, mấy phần là chân tâm, thì không thể biết được.
Tiêu Diệp nghe vậy, chỉ khẽ cười một tiếng, mang chút buồn bã: "Tình nghĩa mười mấy năm, cuối cùng chẳng phải cũng phải nghe theo lời ngươi cưới người khác sao? Nàng ấy vốn là người ngươi đã chọn, sao lại có thể nói là phản bội?"
Mặc dù đã sớm đoán được, hôn sự của ta và hắn, chẳng qua chỉ là ý của Vĩnh An Trưởng công chúa.
Nhưng nghe Tiêu Diệp đích thân thừa nhận, tim ta vẫn đau nhói một cái.
Năm năm bầu bạn, bắt đầu từ một âm mưu đã được tính toán kỹ lưỡng, kết thúc bằng cuộc tàn sát trong màn sương máu.
Giờ phút này, không biết là ta đáng thương hơn, hay Vĩnh An Trưởng công chúa đáng thương hơn.
Lưỡi dao sắc bén trong tay mà nàng ta tự cho là sẽ nắm giữ mãi mãi, lại cũng có ngày thoát khỏi tầm kiểm soát.
Tiêu Diệp, đã không còn là Tiêu Diệp của trước kia nữa rồi.
Nàng ta giỏi điều khiển lòng người như vậy, chẳng lẽ không biết rằng lòng người dễ thay đổi?
Vĩnh An Trưởng công chúa cười lạnh một tiếng: "Tiêu Diệp, ta đã sớm dạy ngươi, kẻ làm đại sự, không nên có điểm yếu."
Nàng ta nhìn về phía trước, giơ tay, ra hiệu cho hộ vệ phía sau.
Lạnh lùng nói: "Bắn tên."
"Không ai có thể ngăn cản ta lên ngôi Đế vị."
Phía sau có tiếng tên nhọn xé gió lao tới, trúng ngay tim hộ vệ đó.
Tiêu Diệp phản ứng nhanh chóng, cầm kiếm chắn trước mặt Vĩnh An Trưởng công chúa.
Một giọng nói đầy uy nghiêm và tức giận vang lên trong rừng: "Trẫm cũng không thể sao?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận