Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TA NGỤ Ở XUÂN SƠN

Chương 2

Ngày cập nhật : 2025-07-29 00:29:51
3
"Vỗ hỉ" là một phong tục ở địa phương chúng ta.
Nếu người nữ tử lấy phu quân lâu mà không có thai, nhà phu quân sẽ để thê tử của mình đội lại khăn đỏ.
Sau đó họ sẽ gọi một đám họ hàng thân thích đến, cầm đủ các loại đồ vật để đánh đập nàng ấy.
Đánh đến một thời điểm nhất định, phu quân mới xuất hiện, cầm đậu phộng, hạt long nhãn chia cho bà con bạn bè, với ý nghĩa sớm sinh quý tử.
Nhưng những nữ nhân trải qua nghi lễ này thường sẽ bị đánh đến chết.
Nhà phu quân chỉ mượn nghi lễ này để đường hoàng giết chết thê tử, hòng có thể tái hôn mà thôi.
Trước đây ta chỉ nghĩ bà bà không ưa ta, nhưng không ngờ, bà ta muốn ta chết!
Nhưng bà bà lại nói: "Mai Nương, con đang nói gì vậy! Làm sao ta có thể để con chết được."
"Đêm hôm qua con ăn nói bừa bãi, vu khống con trai ta, khiến bên ngoài bây giờ đồn đại lung tung."
Trong lòng ta lạnh lùng, làm sao lời nói đêm qua có thể truyền ra ngoài nhanh vậy được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ta-ng-xu-n-s-n&chuong=2]

Chỉ sợ là Chu Thụy không biết kiềm chế, khiến cho trên dưới cả thành đều biết từ lâu.
Chỉ có ta ngu ngốc, đến giờ mới biết.
Bà bà thấy ta im lặng không nói, lại nói: "Tổ chức nghi lễ 'vỗ hỉ', rồi con cứ thuận theo lẽ tự nhiên để có thai, phải làm vậy thì mới có thể bịt miệng thiên hạ!"
"Mai Nương ngoan, con yên tâm, mẫu thân sẽ bảo họ nhẹ tay, chỉ làm qua loa cho có thôi. Không phải con cũng muốn có thai sao? Mẫu thân đảm bảo, đêm vỗ hỉ, Thụy nhi sẽ đồng phòng với con."
Ta im lặng nghe lời bà bà nói hết, ta biết, bà ta không hề đến đây để thương lượng với ta, mà là đến thông báo cho ta.
Ta không đồng ý thì đã sao?
Ta không đồng ý, bà ta cũng sẽ tìm mọi cách để ta đồng ý, có khi ta còn phải chịu thêm khổ.
Những chuyện này chưa bao giờ tùy thuộc vào ta.
"Con dâu tuân lệnh." Ta ấp úng mở miệng rồi lại khóc lóc với bà ta: "Con cầu xin mẫu thân, người nhất định phải bảo vệ tính mạng của con!"
"Đứa trẻ ngoan, con yên tâm."
Giọng điệu bà bà dịu dàng đến phát ngấy, bà ta sai nữ tỳ đỡ ta về phòng, cho người đến xem vết thương của ta.
Bà ta nói nửa tháng tới ta không cần làm gì cả, chỉ cần uống thuốc hàng ngày, điều dưỡng cơ thể cho thật tốt để chuẩn bị có thai.
Đây là nửa tháng thoải mái nhất kể từ khi ta về nhà phu quân, nhưng trong lòng ta vẫn luôn lo lắng bất an, việc nghỉ ngơi suốt ngày khiến ta cảm thấy mình như con cừu chờ bị giết.
Cuối cùng ngày "vỗ hỉ" cũng đến.
Ta đội lại khăn đỏ khi thành hôn, tay bị trói lại, đứng trong từ đường.
Giọng chủ lễ the thé vang lên:
"Tô thị, con dâu họ Chu, ba năm không thai, phạm tội bảy đuổi không con."
"Nhà họ Chu nhân hậu không trách phạt. Hôm nay vỗ hỉ, đuổi ma cầu con."
"Xin liệt tổ liệt tông phù hộ, mong Tô thị thành tâm hối lỗi, sớm sinh quý tử!"
"Các vị thân bằng hảo hữu, tiến vào!"
Ngay sau đó ta nghe thấy tiếng bước chân của vài người, tiếng bước chân càng lúc càng gần, ta sợ đến run lên bần bật!
Đột nhiên! Bắp chân ta bị một gậy, ta không chống đỡ nổi mà quỳ thẳng xuống đất.
"Tô thị có tội, xin lỗi tổ tiên, đánh hai chân!"
Tiếp theo, các gậy gộc to nhỏ dồn dập đánh vào chân ta, cảm giác đau đớn từ hai chân lan tràn khắp toàn thân, nhưng ta không dám kêu một tiếng.
Bởi vì nếu ta lên tiếng, thì nghi lễ sẽ bị hủy bỏ, tất cả phải bắt đầu lại từ đầu.
Hai chân bị đánh đến không chống đỡ nổi, ta ngã xuống đất, nhưng nữ tỳ hai bên lại đỡ ta dậy, gập chân ta lại, bắt ta quỳ cho thật tốt.
"Tô thị có tội, không phụng dưỡng công công, bà bà, đánh hai tay!"
Hai tay bị trói của ta lại bắt đầu bị đánh, cảm giác đó như bị lửa nung. Ta nức nở, nước mắt thấm ướt cả khăn che mặt trên đầu.
"Tô thị có tội, không được lòng phu quân, đánh lưng!"
Một gậy đánh vào lưng ta, tim gan tỳ phế của ta như muốn bị đánh ra ngoài, chất lọng tanh ngọt trong cổ họng trào ra, ta biết ta đã khạc ra máu.

Ngoại trừ bụng, tất cả những chỗ có thể đánh đều bị đánh, cuối cùng nghi lễ cũng kết thúc, ta thực sự đã sống sót.
Chủ lễ hô lớn một tiếng, "Lễ thành! Tô thị thành tâm hối lỗi!"
Sau đó Chu Thụy lập tức đi vào, phát đậu phộng, long nhãn cho những người đó, những người đó đều lần lượt chúc mừng và cảm tạ Chu Thụy trước khi rời đi.
Người cuối cùng vừa lên tiếng, trong giât lát vết thương trên người ta lập tức lan ra đến tận trái tim, đau quá.
Bởi vì người đó, rõ ràng là ca ca của ta!

Bình Luận

0 Thảo luận