Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TA NGỤ Ở XUÂN SƠN

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-07-29 00:31:06
6
Ta không nhớ mình đã rời khỏi Tô phủ như thế nào, lúc đó ta cũng không biết sau cánh cổng lớn của Tô phủ, có một người chống ô đứng cùng ta rất lâu.
Ta cảm thấy cơ thể mình càng lúc càng nhẹ đi, mưa đưa ta, gió mang ta, đi một mạch đến bên bờ sông Liễu.
Ta đột nhiên cảm thấy không còn nơi nào để đi, chi bằng nhảy xuống sông tự tử.
Ta leo lên cầu, đang chuẩn bị nhảy xuống thì bỗng thấy trên mặt nước có một bộ xương đang trôi!
"Á!" Cơ thể phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, ta sợ hãi vội lùi lại, không biết có phải ta bị hoa mắt rồi không? Cô gái nhà nào chết oan ở đây vậy?
Sau khi bình tĩnh lại, ta từ từ thò đầu ra, trên mặt nước chỉ có gợn sóng từ những giọt mưa, đâu còn thấy bộ xương trắng nào.
"Ngươi đang tìm ta sao?"
"Á!" Ta quay phắt lại, chỉ thấy bộ xương trắng nhìn ta, trong hốc mắt trống rỗng lại có thể khiến ta nhìn ra vẻ trêu chọc và nghi hoặc.
Bộ xương trắng thấy ta lại bị giật mình, búng ngón tay một cái, lại biến thành hình dáng một thiếu nữ xinh đẹp.
"Bây giờ còn sợ không?"
Ta lắc đầu, thăm dò cẩn thận: "Sao ngươi lại một mình trôi nổi trên sông Liễu, có phải là thiếu phụ nào đó chết oan không?"
Bộ xương trắng cười, nhìn ta với đôi mắt cong cong: "Ta không phải thiếu phụ chết oan, ta là Bạch Cốt Tinh."
"Hôm nay ngươi có thể nhìn thấy ta, cũng là duyên phận. Ta có thể tạo ra huyết nhục, có thể đáp ứng một ước nguyện của ngươi."
"Cô nương là Bạch Cốt Tinh trong truyện ư? À không đúng!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ta-ng-xu-n-s-n&chuong=5]

Bạch Cốt đại nhân!"
Nàng ấy dịu dàng nhìn ta, trong mắt mang theo sự khích lệ và thương hại, thật sự không thể liên tưởng đến những yêu quái hại người trong truyện.
Ta lúng túng hỏi nàng ấy: "Bạch Cốt đại nhân thật sự có thể đáp ứng bất kỳ ước nguyện nào của ta sao?"
"Đương nhiên."
"Con trai ta đã chết, ngài có thể làm nó sống lại không?"
"Linh hồn của nó đã đầu thai rồi, điều này ta không làm được."
"Bà bà ta nói ta là cái bụng rách nát, cô nương có thể chữa lành bụng ta, để ta sinh con lại không?"
"Điều này... Ta vẫn bất lực."
Ta rũ mắt cúi đầu xuống: "Ôi, cái này không được, cái kia cũng không được, ta cũng không biết nên cầu gì nữa."
"Mai Nương, ngươi nhìn mặt nước xem."
Ta nhìn theo ánh mắt của nàng ấy, mặt nước vẫn chỉ có gợn sóng từ mưa rơi, không thấy điểm khác thường nào.
Nàng ấy thấy ta nghi hoặc, lại nói: "Mai Nương, ta là yêu quái, nên trên mặt sông không có bóng của ta."
Quả nhiên trên mặt sông không có bóng của nàng ấy, nhưng đồng thời cũng không có bóng của ta! Vậy ta là ai?
"Mai Nương, bây giờ ngươi hiểu rồi chứ? Ngươi đã chết rồi, nên ta cũng bất lực."
"Ta đã chết rồi!"
Hóa ra tì nữ và tiểu thiếp đến xem ta lúc đó buồn bã khác thường. Hóa ra ta có thể thuận lợi ra khỏi phủ Chu, đi suốt quãng đường. Hóa ra rõ ràng ta không biết đường, vẫn có thể quay lại Tô phủ là vì ta đã chết rồi.
Khi tin ta qua đời truyền về Tô phủ, bà bà ghét ta không giữ được đứa bé nên không cho ta vào từ đường, mẫu thân ta muốn đưa ta về Tô phủ để an táng.
Nhưng ca ca ta không đồng ý, nên hyun ấy mới nói câu đó: "Một đứa muội muội vô dụng không có nhà mẹ đẻ đâu!"
Bạch Cốt đại nhân thấy ta nhớ ra tất cả mọi chuyện, bèn nói tiếp: "Nhà chồng và nhà mẹ đẻ của ngươi đều không muốn an táng ngươi, cho nên mấy tì nữ và cô nương đó đã lén lút chôn ngươi ở trên núi Nam."
"Mai Nương, ngươi có biết tại sao ngươi gặp được ta không? Ta là Bạch Cốt Tinh hút oán khí của oan hồn đó!"
"Ngươi có oán hận, nên ta mới đến đây."
"Bây giờ hãy nói cho ta biết, ngươi có ước nguyện gì?"
Ta ôm đầu, những cảnh tượng khi còn sống lướt qua trong đầu ta như trong một cuốn phim.
Lầu cao thuở nhỏ, những lời răn dạy của mẫu thân bên tai ta.
Lần cuối cùng trên lầu cao, nhìn theo bóng lưng ca ca xa dần, những lời lạnh lùng khắc nghiệt của ca ca.
Lúc ngồi đợi tuyết đầu mùa vào năm kia, mùa hè bắt chuột đồng ở năm trước, vỗ hỷ bị đánh què chân, sinh con trên lưng bò.
Bà bà khó tính, phu quân khinh rẻ.
Cuộc đời ngắn ngủi của ta lại không tìm thấy bao nhiêu kỷ niệm hạnh phúc.
Ta bỗng ngẩng đầu lên, đầy oán hận thì thầm:
"Ta hận! Ta oán! Ta muốn họ phải chịu khổ như ta! Đau đớn như ta!"
Bạch Cốt đại nhân bước lên phía trước, đặt tay lên đỉnh đầu ta, một nguồn sức mạnh trong suốt chảy vào cơ thể ta.
Nàng ấy nói: "Mai Nương, ta sẽ giúp ngươi."

Bình Luận

0 Thảo luận