Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TA NGỤ Ở XUÂN SƠN

Chương 4

Ngày cập nhật : 2025-07-29 00:30:56
5
Điều ta không ngờ là cuối cùng ta vẫn sống sót, nhưng đứa con của ta đã mất.
Ta chỉ nhớ, ngày đó ta sinh ra một đứa con chết ngạt, cơ thể đã hoàn toàn kiệt sức, những sợi dây trói ta cũng lỏng ra, ta ngã từ lưng bò xuống.
Ta nằm trên đất với cơ thể đầy bẩn thỉu, nhưng trong mắt bà bà không có tí động lòng nào.
Bà ta chỉ nhìn đứa con chết ngạt một cái, rồi không thèm cho ta một cái nhìn, chỉ lẩm bẩm: "Đồ vô dụng, uổng công ta tốn nhiều công sức như vậy!"
Rồi bà ta đi, ngày ta sinh nở, từ đầu đến cuối đều không gặp được Chu Thụy.
Một lúc sau khi trời bắt đầu mưa, mưa như trút nước, các tì nữ và mấy người thiếp của Chu Thụy đến.
Chu Thụy không thích nữ nhân, nhưng vẫn phải cưới nhiều thiếp vào phủ, bà bà muốn dùng vẻ đẹp của các cô nương để giữ chân hắn ta, còn hắn ta muốn mượn các người thiếp để lừa dối người ngoài.
Bình thường ta thương các cô nương này, nên hay chăm sóc họ nhiều.
Không ngờ ngày ta sinh nở, họ lại có thể tìm cơ hội đến thăm ta.
Ta thấy họ từng người một nước mắt đầm đìa, như thể bị cảnh tượng thảm thương của ta làm sợ hãi, chỉ sợ sau này không dám sinh con nữa.
Không sinh con thì không được, không sinh con sẽ bị nhà phu quân chê trách, sau này ta phải giải thích cho họ hiểu.
Họ khiêng ta vào một căn phòng nhỏ, ta chưa bao giờ ở trong căn phòng nào nhỏ như vậy.
Có phải là bà bà đang trừng phạt ta hay không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ta-ng-xu-n-s-n&chuong=4]

Trừng phạt ta vì không sinh được con, nên bắt ta ở phòng nhỏ.
Ta không biết mình lấy đâu ra can đảm, thậm chí còn dám bò dậy rời khỏi căn phòng này.
Ta không biết mình nên đi đâu, chỉ bước qua từng ngưỡng cửa, đi qua từng hành lang dài, bước chân của ta rất lộn xộn, lại bất ngờ đi ra khỏi phủ.
Ngoài đường có rất ít người, một cơn gió thổi qua khiến ta cảm thấy hơi lạnh, nhưng không dám quay về phủ lấy ô.
Hình như Chu Thụy đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, từ đó hắn ta công khai đắm chìm trong thế giới của các nam kỹ thanh lâu.
Bà bà không để ý tới hắn ta nữa, ta cũng chẳng quan tâm.
Sau khi ta có thai, bà bà cũng bắt đầu đối xử tốt với ta, ta không phải dậy sớm đến chỗ bà ta thỉnh an, cũng không phải lo liệu việc nhà hàng ngày.
Mang thai tốt quá, khó trách trước khi xuất giá, mẫu thân đã dạy ta phải sớm ngày có thai mới có thể đứng vững trong nhà phu quân.
Bà bà thường cho người mang đến các loại thuốc thang dưỡng thai, các loại thức ăn bổ dưỡng, mặc dù có một số ta không thích ăn, nhưng vì đứa trẻ ta vẫn cố nuốt xuống.
Ngoài những chuyện nhỏ này làm ta không vừa ý, mọi thứ khác đều thuận lòng.
Ta thật sự cảm thấy, cuộc sống lúc đó của ta ngọt ngào như mật ong vậy.
Khi cái thai lớn, đứa trẻ bắt đầu làm ta khó chịu, cơ thể ta hơi khó chịu, nhưng so với nỗi đau của nghi thức "vỗ hỉ" thì điều này chẳng là gì.
Đứa trẻ là ngôi sao may mắn nhỏ bé của ta, nó mang đến cho ta vận may, sau này ta còn phải "mẫu nhờ tử quý", dựa vào nó để đứng vững trong nhà phu quân.
Vì vậy ta thường vuốt ve bụng mình, ngồi trong sân cười ngớ ngẩn.
Vài nữ tỳ bàn tán sau lưng ta, họ nói: “Từ sau khi 'vỗ hỉ', tiểu phu nhân trở nên đờ đẫn hơn trước nhiều. Nhưng đôi khi nàng ta lại đột nhiên vui vẻ, trông rất đáng sợ."
Những tiểu cô nương này thì hiểu được gì chứ, họ hoàn toàn không biết hiện giờ ta hạnh phúc biết bao.
Trong nháy mắt, ta đã đến ngày sắp sinh, ta mong đợi đứa con mình chào đời với tất cả tâm trí.
Nhưng không ngờ, khi chỉ còn một bước nữa thôi, ta đã bị khó sinh.
Ta chỉ nhớ ngày hôm đó trong phòng, hạ thể đau đớn như bị xé toạc, không biết từ lúc nào chất bài tiết đã chảy xuống giường.
Bà đỡ liên tục bảo ta cố gắng, cố gắng, nhưng ta còn sức lực nào nữa đâu.
Bên ngoài rèm truyền đến âm thanh: "Lão phu nhân, thiếu phu nhân sinh khó, nếu không sinh ra được thì sợ rằng đứa bé sẽ chết ngạt trong bụng!"
"Mai Nương, dù có làm thế nào thì ngươi cũng phải sinh ra cho ta!"
"Ngươi có biết để có đứa bé này, chúng ta đã phải nỗ lực cỡ nào không?"
"Nếu ngươi không sinh ra được, ta sẽ tổ chức thêm một buổi ‘vỗ hỉ’ nữa, ngươi không muốn mất nốt chân còn lại chứ?"
Giọng nói của bà bà như quỷ đòi mạng đến gõ cửa, từng chữ từng câu đều gõ vào tâm trí khiến ta vô cùng bồn chồn.
"Thiếu phu nhân, người phải tập trung, đừng mất sức!"
Tiếng bà đỡ lại vang lên.
"Người đâu, đi dắt một con bò đến đây!" Giọng bà bà trầm ổn, mang theo chút tàn nhẫn: "Đuổi hết đàn ông trong sân ra ngoài cho ta!"
Trong cơn đau đớn, lòng ta thắc mắc, tại sao bà bà lại sai người dắt bò đến đây làm gì?
Một khắc sau, bức rèm được mở ra, nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của mình, ta xấu hổ khôn tả nỗi.
Không ai quan tâm đến lòng tự trọng của ta, bà bà bước vào chỉ nhìn chằm chằm vào ta, nói từng chữ từng câu: "Dọn dẹp cho ả ta, trói lên lưng bò đi!"
"Mẫu thân! Đừng mà! Con dâu có thể sinh ra! Con cầu xin người!"
Ta giãy giụa muốn quỳ xuống trước mặt bà ta, cây gậy của bà ta đập xuống đất một cái, giọng nói nghiêm khắc: "Nếu ngươi không đi thì ta sẽ gọi người mổ bụng ngươi ra, lấy đứa bé! Ngươi tự chọn đi!"
Ta im lặng, ta biết bà bà không phải người hiền lành, nhưng không ngờ bà ta lại tàn nhẫn đến mức này, rõ ràng bà ta chỉ đang coi ta như súc vật!
Ta để mặc các tì nữ đỡ mình lên lưng bò, ta ngồi trên lưng bò như một con vật, bị mọi người vây quanh xem.
Họ đuổi con bò đi vòng quanh sân, bò đi một bước lại xóc một bước, mong muốn làm đứa bé bị xóc ra ngoài.
Máu và mồ hôi của ta hòa lẫn vào nhau, chảy đầy sân.
Bà đỡ vẫn hét lên: "Cố lên, thiếu phu nhân cố lên!"
Nhưng ta quá mệt rồi, thật sự quá mệt rồi!
Đây là lần đầu tiên trong gần hai mươi năm, ta ra khỏi phủ một mình.
Trước khi lấy phu quân, ta luôn sống trên lầu cao, sau khi lấy phu quân, ta luôn sống trong Chu phủ, ngay cả khi có việc cần ra khỏi phủ cũng luôn có tì nữ và người hầu đi theo.
Ta đi lang thang không mục đích, đi đến trước tiệm vịt quay ở phố Nam, nhưng tiếc là hôm nay trời mưa, cửa hàng đã đóng sớm.
Vịt quay ở phố Nam nổi tiếng ngon, nhưng tiếc là hôm nay ta đến không đúng lúc.
Ta bước tiếp về phía trước, không biết không hay đã đi về đến nhà ta, nhìn hai chữ mạ vàng trên biển - "Tô phủ".
Ta đột nhiên cảm thấy bất chợt tủi thân, lập tức chạy lên phía trước gõ cửa: "Mẹ ơi! Mở cửa đi! Con là Mai Nhi đây!"
Bên trong không một ai trả lời.
"Mẹ ơi, con lạnh quá! Đau quá! Mẹ ơi..."
Ta gọi rất lâu, lâu đến mức cơn mưa lớn mang theo bóng đêm kéo tới, lâu đến khi Tô phủ thắp đèn lên.
Nhưng vẫn không một ai trả lời.
Hình như có tiếng quát nghiêm khắc của ca ca truyền đến từ khoảng trống giữa tiếng mưa ồn ào.
"Một đứa muội muội vô dụng sẽ không có nhà mẹ đẻ đâu!"

Bình Luận

0 Thảo luận