9
Ông nội lập tức sững sờ.
Ông hoàn toàn không biết rằng bây giờ tôi đã nắm rõ mọi chuyện về bạch nguyệt quang của ông.
Lúc này, Trương Thúy Bình vẫn chưa ly hôn, vẫn là một giáo viên tiểu học đầy danh vọng.
Thuộc kiểu người rất coi trọng thể diện.
Nghe tôi nói vậy, trong lòng ông nội thoáng dao động: "Cháu thì biết cái gì chứ?"
"Ông nội, cháu biết mỗi tháng ông đều đưa tiền cho bà ta. Thế này đi, hôm nay ông gọi bà ta đến đây đi, nếu không cháu sẽ tự mình đi gọi."
Lúc này, ba tôi vẫn đang tỏ vẻ uy nghiêm của một phụ huynh: "Trẻ con đừng có làm loạn, lúc này đâu phải chỗ để con lên tiếng?"
"Nếu không phải chỗ để con lên tiếng, vậy ba, cũng không phải chỗ để ba nói sao?" Tôi quay sang hỏi ba, "Ông nội đã đưa hết tiền cho con trai nhà người ta rồi, ba, mỗi tháng tiền của ba có đủ tiêu không? Con trai nhà người ta chẳng cần đi làm mà ngày nào cũng được ăn sung mặc sướng đấy."
Nghe đến đây, ba cũng không phản đối nữa.
Dù sao thì số tiền có thể vào túi mình lại chạy vào túi người khác, ông ấy đương nhiên cũng không vui vẻ gì.
Đây là lần đầu tiên trong đời này tôi gặp Trương Thúy Bình.
Bà ta vẫn giống hệt kiếp trước, lưng thẳng tắp.
Có lẽ vì làm giáo viên, không phải lao động vất vả nên khí chất của bà ta trông hơn hẳn bà nội tôi.
Bà nội vì làm lụng nhiều năm mà lưng đã còng xuống. Cộng thêm bao năm dãi dầu nắng gió, trông bà già đi rất nhiều.
"Bà Trương, bà định đến nhà tôi làm việc à?"
Câu hỏi của tôi chẳng có chút khách khí nào.
Ông nội lập tức cầm lấy cây gậy chống đã để xó nhiều năm, định vung lên đánh tôi.
"Đánh đi, đánh xong tôi cũng có thể nói cho thiên hạ biết."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-c-ph-n&chuong=5]
Tôi trừng mắt nhìn ông nội. "Ông biết tôi làm gì không? Ông có biết truyền thông tự do là gì không? Tôi chính là người chuyên quay video đăng lên mạng. Bây giờ tôi cũng có không ít fan rồi đấy. Hôm nay ông đánh tôi, ngày mai cả thế giới sẽ biết mấy chuyện lùm xùm trong nhà mình."
Thực ra, dù công việc kinh doanh của tôi cũng có dính dáng đến mạng xã hội, nhưng lời này rõ ràng chỉ là tôi bịa ra để hù dọa.
Người già không hiểu những thứ này, bị tôi dọa một phen liền có chút chột dạ.
"Cô bé à, đừng nghe ông nội cháu nói lung tung." Trương Thúy Bình tỏ ra hiền hòa thân thiện. "Bà với ông cháu là bạn học cũ, chỉ là tình bạn đơn thuần thôi, không có mấy chuyện như cháu nghĩ đâu..."
"Nhưng ông nội nói bà muốn làm bà nội của tôi." Tôi chẳng nể nang chút nào. "Nếu không phải, bà cũng là giáo viên, bà hiểu luật mà. Vậy phiền bà trả lại số tiền mà ông nội đã cho bà vay suốt thời gian qua đi?"
Trương Thúy Bình lập tức không giữ được bình tĩnh: "Tôi chưa từng nghĩ làm bà nội của cháu, đừng có nói bừa!"
"Ông nội, ông nghe thấy chưa? Người ta đâu có muốn ở bên ông." Tôi thuận thế nói tiếp. "Bảy tám vạn mà ông đưa cho bà ta đã bị dùng để mua rượu cho con trai bà ta uống rồi. Bà ấy chưa từng nói sẽ lấy ông. Đây gọi là gì? Đây gọi là phí công vô ích."
Bà nội ban đầu còn căng thẳng, nhưng rồi phát hiện ra mình chẳng liên quan gì đến chuyện này. Vậy mà bên kia đã gần như sắp đánh nhau đến nơi rồi.
Ông nội không chịu nổi việc bạch nguyệt quang không cần mình, liền đứng đó tranh luận.
Bạch nguyệt quang của ông không dám thừa nhận tình cảm của mình trước mặt mọi người, chỉ nói là tình bạn học, nhưng lại chẳng thể giải thích rõ ràng chuyện số tiền kia.
Ba tôi vừa nghe ông nội đem cả mấy vạn đồng cho người khác cũng nổi nóng, liền nhập cuộc tranh cãi.
Dù tình hình đã hỗn loạn như vậy, nhưng chẳng ai quan tâm đến cảm xúc của bà nội.
Tôi kéo bà ra khỏi đám người đang ồn ào:
"Bà nội, bà nhìn những người này đi. Cháu hỏi bà thêm lần nữa, bà có muốn ly hôn không?"
10
Ly hôn ở tuổi này, đối với thế hệ ông bà tôi, vốn dĩ chẳng phải chuyện vẻ vang gì.
Nhưng tôi vẫn dắt bà nội đi làm thủ tục ly hôn rồi công khai thông báo cho mọi người biết.
Tôi như một bà lão thực thụ, ngồi giữa đám người già lải nhải không ngừng, chỉ trong chốc lát đã khiến chuyện này lan truyền khắp nơi.
Ai hỏi đến, tôi liền nói: "Có người muốn làm bà nội mới của tôi, nhưng tôi không đồng ý, nên tôi quyết định đưa bà nội đi."
Tôi không chỉ đích danh ai, vẫn giữ chút thể diện cho mọi người.
Sau một hồi ầm ĩ, Trương Thúy Bình rốt cuộc cũng trả lại số tiền mấy vạn kia.
Tôi lập tức giật lấy.
Ông nội tức đến mức râu tóc dựng ngược, trừng mắt phản đối, khăng khăng nói tiền là của ông, ông có muốn cho ai thì cho, đó là quyền tự do của ông.
Tôi liền giảng luật cho ông, rằng số tiền này vốn cũng là của bà nội, bây giờ chỉ là vật về lại chủ cũ.
Hai bên tranh cãi cả buổi trời, cuối cùng vẫn là bà nội hét lên mới chấm dứt được trận náo loạn này:
"Giang Trường Quảng, ông còn là người nữa không? Tôi theo ông cả đời, ăn uống, chi tiêu đều là tôi bỏ tiền ra, còn ông thì sao?
"Ông tìm lại mối tình đầu thì cũng thôi đi, vậy mà lại đưa hết tiền cho người ta. Ông không có con trai hay không có cháu nội chắc?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận