Thật lòng mà nói, ký ức tuổi thơ của tôi đều là do bà mang lại.
Ba ban ngày đi làm, tan làm về chỉ biết nằm dài.
Còn ông nội thì khỏi cần nhắc, ngay cả khi chai nước tương đổ cũng chỉ biết chỉ đạo đứa cháu mới lớn như tôi đi dựng lại.
Ban ngày còn đỡ, bà nội bận rộn chăm sóc tôi – đứa trẻ ngây ngô chẳng biết gì. Đến tối, khi ba đi làm về, bà lại phải lo hầu hạ hết người nhỏ đến người già. Không chỉ vậy, bà còn phải chăm chút mảnh vườn nhỏ và đàn gà vịt trong nhà.
Kiếp trước, sau khi mất bà, một mình tôi bước lên chuyến tàu rời đi. Khoảnh khắc bi thương ấy như một nhát dao đâm sâu vào lòng tôi.
Từ đó, không còn ai rút tiền từ cái túi vải nhỏ tự tay bà khâu rồi dúi vào tay tôi nữa.
Không còn ai nhét trứng luộc, nhét trái cây cho tôi nữa.
Cũng chẳng còn ai nói với tôi: "Ngoan, mệt thì về nhà. Bên ngoài toàn người xấu, họ sẽ bắt nạt cháu ngoan của bà. Bà có tiền, bà sẽ nuôi cháu."
Tôi nhìn người bà nhỏ bé đang nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bà cười hiền hậu: "Cháu nhìn xem, hôm nay trời đẹp biết bao."
Có lẽ bà không biết.
Bà được sống lại một đời.
Còn tôi – đã thực sự được cứu rỗi.
13
Suốt dọc đường, bà nội cứ lo lắng về công việc của tôi.
Tôi nói với bà rằng du lịch cũng là công việc của tôi, tôi sẽ ghi lại cuộc sống của hai bà cháu bằng điện thoại rồi đăng lên mạng, làm tốt còn có thể kiếm được tiền.
Nghe xong, bà càng căng thẳng hơn hẳn.
Thực ra, nhìn thấy những biểu cảm sinh động như vậy của bà cũng là một niềm vui.
Tháng đầu tiên tôi đưa bà đi chơi xa.
Bà học được cách dùng điện thoại để thanh toán.
Học được cách cùng tôi tận hưởng những món ngon.
Học được cách hòa mình vào đám đông xa lạ, nhảy múa theo mọi người.
Học được rằng lúc nào cần bật điều hòa thì cứ bật, nếu già rồi mà còn không tận hưởng thì còn đợi đến bao giờ?
Thậm chí, bà còn học theo tôi, thản nhiên nằm dài trên bãi biển mà chẳng quan tâm đến ánh mắt của người khác.
Đúng lúc ấy, ba tôi gọi điện đến: "Giang Hướng, ông nội con bị gãy chân rồi, dù sao thì con cũng về thăm ông một chút đi chứ?"
Lúc đó, tôi đang cùng bà nội vui chơi bên bờ biển.
Lần đầu tiên bà chịu để tôi dụ dỗ mặc áo tắm, đang hăng hái đấu với những đợt sóng nhỏ xô vào bờ.
"Ông nội không phải đã có Trương Thúy Bình chăm sóc rồi sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-c-ph-n&chuong=7]
Tôi cười cười. "Từ nhỏ ông đã không thích con, nhìn thấy con là bực mình, con về chẳng phải chỉ khiến ông khó chịu hơn thôi à?"
"Đủ rồi, con lớn thế này rồi, làm loạn đủ chưa?" Ba tôi cắt ngang lời tôi, chẳng buồn nghe tôi nói hết. "Hai bà cháu đi chơi bao lâu rồi? Còn làm mấy cái video mất mặt nữa? Không nói đến chuyện tiêu tiền phung phí, bà già thế này rồi, con còn để bà chạy tới chạy lui đến bao giờ? Mau đưa bà về ngay!"
"Về làm gì? Nấu cơm giặt đồ cho ba hay làm gậy chống cho ông nội?" Tôi bực bội vạch trần. "Ba tưởng con không ở nhà thì không biết chuyện của ba chắc? Người ta chỉ là một giáo viên tiểu học, ba thực sự nghĩ bà ta có thể giúp ba thăng quan phát tài sao?"
Kiếp trước cũng y hệt như vậy. Lúc Trương Thúy Bình mới gả vào nhà, bà ta cứ ba hoa khoác lác về gia thế của mình, nói rằng có thể giúp ba tôi thăng chức.
Kết quả hai năm trôi qua, lời nói ấy chẳng khác gì đánh rắm – chỉ toàn nói suông, chẳng thấy động tĩnh gì.
Thế mà hai cha con họ lại bị bà mẹ kế này mê hoặc đến mức chỉ thiếu điều quỳ xuống bái lạy.
"Ba đang nói chuyện ông nội con, con lại lôi đâu ra chuyện thăng quan phát tài?"
"Trương Thúy Bình đã nói có thể giúp ba thăng chức, vậy chắc chắn cũng có cách chăm sóc ông nội. Con về cũng chẳng có tác dụng gì, con đâu có quan hệ, cũng chẳng quen bác sĩ nào. Một lát nữa con sẽ chuyển ít tiền, ba cứ mua thêm mấy loại thực phẩm chức năng tốt cho ông nội. Ngoài chuyện đó ra, con chịu."
Nói xong, tôi dứt khoát cúp máy.
Cúp điện thoại xong, tôi chợt nhận ra bà nội đang ngồi ngay bên cạnh mình.
"Bà nội, bà nghe hết rồi à?"
Lần đầu tiên tôi thấy căng thẳng. Tôi sợ bà – một người phụ nữ hiền lành, nhân hậu – lại mềm lòng.
14
"Bà nội, bà cứ coi như là cháu nhẫn tâm đi." Tôi sợ bà lại mềm lòng. "Bạn thân của cháu ở quê – người sống rất gần nhà mình – nói với cháu rằng, ông nội rảnh rỗi lại liên lạc với Trương Thúy Bình. Lần trước còn bị chồng bà ta phát hiện, đánh cho một trận. Nói không chừng, cái chân này của ông…"
Bà nội lắc đầu: "Bà không mềm lòng. Nghe tin ông ấy gãy chân, trong lòng bà cũng khó chịu. Nhưng bà không muốn quay về chăm sóc ông ấy nữa."
Nói xong, bà đưa tay ra.
Từ nhỏ đến lớn, tôi vẫn biết rằng cánh tay của bà không duỗi thẳng được. Lúc nào cũng cong cong một chút.
Mãi đến giờ tôi mới hiểu, vì tay bà từng bị gãy.
"Lúc đó nhà mình nghèo, bà nói muốn đến trạm y tế. Ông con bảo không có tiền, tự bó lại là được rồi."
"Mấy ngày sau, bà đau không chịu nổi, tự mình đến trạm y tế. Khi đó, tay đã bị để quá lâu, không thể chữa khỏi được nữa. Con nói xem, nó gãy thì cũng đã lành, nhưng bảo lành rồi thì lại không duỗi thẳng được. Gặp thời tiết xấu, còn bị đau nhức nữa."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận