Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THỤC PHÂN

Chương 6

Ngày cập nhật : 2025-07-29 00:09:41
"Ông có chút lương tâm nào không? Hôm nay tôi nhất định phải lấy lại số tiền này. Ông đưa cũng phải đưa, không đưa cũng phải đưa. Hôm nay tôi cũng chẳng cần thể diện nữa. Ông không trả, tôi sẽ đi khắp làng nói cho mọi người biết. Dù sao cũng đã ly hôn rồi, xem thử ai mới là người mất mặt hơn!
"Hoặc là chúng ta cứ ra tòa mà tranh luận xem số tiền này rốt cuộc nên tính thế nào. Lương hưu của ông cao như vậy, sao lại chẳng thể lấy lại được một xu?"
Lần đầu tiên bà nội mạnh mẽ như vậy, khiến khí thế của tôi sôi trào.
Sau đó, tôi đưa bà về lại phòng trọ.
Chỉ trong chốc lát, bà nội đã trở thành người ly hôn, cảm thấy vô cùng khó xử.
"Tuổi này rồi mà còn làm chuyện bốc đồng như thế."
"Bà nội, bà đừng nghĩ là mình bốc đồng. Bà cũng sẽ không hối hận đâu."
Tôi hiểu rõ, giữa ông nội và Trương Thúy Bình không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Và theo những gì tôi biết về ba tôi... thì ngay cả ông ấy cũng chẳng thật lòng thương xót mẹ ruột của mình.
Chỉ mới ba tháng trôi qua.
Ba tôi đã gọi điện đến nịnh nọt bà:
"Mẹ à, ba thay đổi rồi, cũng không qua lại với bà họ Trương kia nữa. Mẹ quay về đi, không có mẹ, nhà mình thật sự không ổn.”
“Những món ăn này con làm không được, việc nhà cũng chẳng đâu vào với đâu. Nhà cửa lúc nào cũng bừa bộn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-c-ph-n&chuong=6]

Mẹ à, con sắp chết đói đến nơi rồi..."
11
Tôi biết bà nội đang do dự.
Bà đã chăm sóc gia đình này bao nhiêu năm trời, điều đó đã trở thành một thói quen.
Dù không thể tha thứ cho ông nội, nhưng trong lòng bà vẫn luôn nhớ đến con trai mình.
Ba tôi đã chơi đúng quân bài tình thân.
"Hay là mẹ về xem sao?" Bà nội vừa lo cho tôi, vừa không yên tâm về con trai mình.
"Được thôi, cháu sẽ đi cùng bà. Dù sao cũng lâu rồi cháu chưa về." Tôi không phản đối mà chọn cách đi cùng bà.
Những ngày qua, ông nội đã học cách dùng điện thoại để liên lạc với bà.
Thỉnh thoảng lại gọi điện, nhắn tin cho bà.
Chỉ tiếc là mắt bà không tốt, không nhìn rõ tin nhắn, nên tôi là người xem giúp.
Không biết ông học đâu ra đủ loại lời xin lỗi, mỗi ngày một kiểu gửi cho bà.
Tôi xem như không thấy gì, xóa sạch tất cả.
Cách duy nhất để bà hoàn toàn buông bỏ hai người đàn ông này chính là tận mắt chứng kiến mọi thứ.
Nói thật, sau khi ly hôn, nếu ông nội thực sự có gì với Trương Thúy Bình, chỉ cần hợp pháp thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi.
Nhưng nếu vừa muốn bà hầu hạ, vừa muốn ăn trong nồi nhìn trong chén thì chắc chắn không được.
Tôi dẫn bà về quê mà không báo trước.
"Bà ơi, mình đừng nói với ba nhé." Tôi nghiêm túc nói: "Ba nói nhà không thể thiếu bà, vậy thì mình xem thử có đúng là không thể thiếu bà không."
Bà tuy không hoàn toàn đồng tình với cách làm của tôi, nhưng trước giờ vẫn luôn chiều theo tính tôi.
Thế là bà theo tôi ở lại khách sạn.
Tôi dẫn bà đi xem, ông nội vẫn đón Trương Thúy Bình sau khi tan làm.
Điều khiến bà đau lòng nhất chính là, vì tuổi già, ba là người đã đưa ông đến tìm Trương Thúy Bình.
Cái gọi là đã cắt đứt liên lạc trong lời ba hoàn toàn là giả dối.
Tôi dẫn bà về nhà trước, trong nhà không có phụ nữ, quả nhiên trông vô cùng bừa bộn, gần như không có chỗ đặt chân.
Hai gã đàn ông lười biếng, nghĩ thôi đã thấy thối rồi.
Chẳng bao lâu, ông nội và ba trở về.
Lúc này, ông nội mặt mày hớn hở: "Thục Phân, bà về rồi à? Tôi đã nói là bà sẽ về mà."
Ba cũng vui vẻ ra mặt: "Mẹ, mẹ về là tốt rồi, đã nói vợ chồng không có thù qua đêm, đều là vợ chồng già cả, nói rõ ra là được rồi."
Bà gật đầu:
"Tôi về là để nói rõ ràng đây, tôi chỉ về để thu dọn ít đồ thôi.”
"Cuộc hôn nhân này tôi đã chấm dứt rồi, chắc chắn không có chuyện tái hợp. Tôi già rồi, còn muốn sống thêm vài năm nữa.”
"Sau này các người cũng đừng giả bộ gọi điện bảo tôi về nữa, một người muốn đổi mẹ, một người muốn đổi bạn đời, tôi không ngăn cản các người. Giờ tôi cũng không muốn các người bày ra chuyện rồi bắt tôi theo sau dọn dẹp nữa.”
"À đúng rồi, chuyện của ông với bà Trương tôi cũng không cản, ông mau cưới người ta về mà hoàn thành tâm nguyện đi."
12
Tôi quyết định dừng công việc trong tay, dẫn bà đi du lịch.
Nhân lúc chân bà còn linh hoạt, răng còn có thể nhai được.
Đây là lần đầu tiên bà theo tôi ra khỏi tỉnh.
Trên đường đi, bà cứ lẩm bẩm: "Tốn tiền lắm, ở nhà là được rồi. Hay là cháu đi chơi với bạn đi."
Tôi nói với bà: "Bà cũng xứng đáng được đi xem những điều này."
Kiếp trước chưa từng thấy, kiếp này tôi muốn để bà quen với nó.
Sau đó, bà vẫn là bà lão nhỏ bé hay lo lắng thái quá ấy.
Ra ngoài còn nhét trứng luộc vào túi, thậm chí mang theo bánh bao và tương ớt tự làm.
Tôi chưa bao giờ ngăn cản những hành động ấy, càng không cảm thấy mất mặt.
Ngược lại, tôi cảm thấy có bà bên cạnh thực sự rất khác.
Từ nhỏ bà đã nuôi lớn tôi.
Vì mẹ mất sớm, ba lại trọng nam khinh nữ, căn bản không thương tôi, nên từ khi tôi còn rất nhỏ, bà vừa làm cha vừa làm mẹ nuôi tôi khôn lớn.

Bình Luận

0 Thảo luận