“Thái tử có một cứ điểm tư quân bên ngoài, mọi giao dịch với Tây Man đều diễn ra tại đó. Trẫm đã cho người điều tra rất lâu mà không thu được gì. Nhưng gần đây, hắn lại chuẩn bị một cuộc giao dịch mới.”
“Trẫm dự định đánh rắn động cỏ, kiếm cớ tiến công Đông Cung. Đến lúc đó, hắn chắc chắn sẽ rối loạn.”
“Với sự cố chấp của hắn đối với ngươi, hắn nhất định sẽ không bỏ qua ngươi.”
“Nếu hắn phái người đến bắt ngươi, ngươi có nguyện làm nội ứng cho trẫm không?”
Ta bán tín bán nghi với cái gọi là "chấp niệm" mà Hoàng thượng nhắc đến nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
Đời trước ta đã nợ An Vương một lời xin lỗi.
Đời này, ta nhất định không để chàng gặp chuyện không may.
Dù chỉ để cứu lấy An Vương đang mất tích, ta cũng nguyện ý dấn thân vào nguy hiểm.
Vì vậy, đêm loạn Đông Cung hôm ấy, Hoàng thượng vốn đã biết Thái tử không còn ở Đông Cung.
Ngài cố ý bày ra cục diện này chỉ để dụ hắn ra tay bắt ta.
Để rồi giăng lưới bắt trọn, nhổ tận gốc những thế lực ngầm mà Thái tử dựa vào.
Ta sớm đã đoán được, Lý Cẩn Thần sẽ hận ta, sẽ hành hạ ta.
Nhưng không ngờ, hắn lại muốn cưới ta.
Có lẽ, ta không thể trốn khỏi kiếp làm thiếp này.
Một con chim nhỏ đậu trên bệ cửa sổ, dường như đang tìm kiếm thức ăn.
Ta đưa tấm thư đã chuẩn bị từ trước cho nó.
Nó há miệng, nuốt gọn bức thư vào trong, vỗ cánh bay đi.
11
Ta đã chờ hai ngày.
Đến ngày thứ ba, khi ta chuẩn bị sai người gọi Lý Cẩn Thần thì một vị khách không mời mà đến xuất hiện.
Thẩm Ngọc Khanh trang điểm đậm, khoác lên mình bộ y phục hoa lệ, nhưng thân hình gầy gò đến đáng sợ.
Nàng ta đứng bên ngoài căn nhà kho cũ nát, từ trên cao nhìn xuống ta, giọng nói quái dị khó tả: “Lâu rồi không gặp, tỷ tỷ.”
Ta ngẩng đầu liếc nàng ta một cái, rồi lại nhắm mắt.
Nàng ta cũng không tức giận, chỉ tự mình cười lên khanh khách:
“Tỷ tỷ có biết ta đến đây làm gì không?”
“Điện hạ bảo ta đến khuyên tỷ, khuyên tỷ đồng ý gả cho chàng…”
Giọng nàng ta kéo dài, ẩn chứa sự sắc nhọn như kim châm.
Đến khi ta mở mắt lần nữa, đôi mắt nàng ta đã đỏ hoe.
“Sao chàng có thể nhẫn tâm như vậy?
Rõ ràng kiếp trước, rõ ràng người chàng yêu nhất là ta!”
Nàng ta tiến lên một bước, ánh mắt không che giấu nổi sự căm hận và tuyệt vọng: “Thẩm Ngọc Thư, vì sao tỷ không gả cho chàng?”
“Tỷ có biết ta đã sống thế nào không?”
“Từ sau khi thánh chỉ ban hôn được hạ xuống, Thái tử như phát điên. Lúc nào cũng giày vò ta trên giường, thậm chí còn gọi tên tỷ ngay trước mặt ta!”
“Vất vả lắm mới đợi được Thái tử phi vào cửa, vậy mà Phùng Uyển Uyển còn độc ác hơn.
Không chỉ cấm ta gặp Thái tử, mà còn sai Trịnh ma ma ép ta học quy củ, nhẹ thì phạt quỳ, nặng thì đánh đập bằng roi mây.”
“Thái tử... chàng hoàn toàn không còn để tâm đến ta nữa…”
Nàng ta căm hận trừng mắt nhìn ta, trong mắt lấp lánh giọt lệ.
“Cả ngày không thấy bóng dáng chàng đâu, dù ta có khóc lóc cầu xin cũng chỉ bị chàng chán ghét trách mắng, bắt ta phải kính trọng Thái tử phi.”
“Mặc cho ta bị bọn họ chèn ép, kiếp trước rõ ràng chàng không như vậy…”
Nàng ta ngồi xuống, đối diện với ta, từng chữ từng câu đều như gằn ra: “Tất cả… đều là vì tỷ không gả cho chàng.”
Ta hơi nhíu mày.
Những chuyện này ta đã nghe qua vài phần, nhưng không ngờ Lý Cẩn Thần lại có thể tàn nhẫn đến vậy.
Nhưng… điều đó liên quan gì đến ta?
Như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ta, nàng ta bật cười lạnh lùng: “Tỷ không hiểu sao? Ta cũng không hiểu.”
“Không hiểu vì sao chàng biết tỷ muốn gả cho An Vương mà giận dữ đến mức cấu kết với Tây Man, lấy thân phạm hiểm.”
“Không hiểu vì sao kiếp trước chàng yêu ta đến thế, vậy mà kiếp này lại bắt ta đi cầu xin tỷ gả cho chàng.”
“Thậm chí, nếu không phải ta nói ra chuyện kiếp trước, có lẽ chàng đã vứt bỏ ta, khiến ta rơi vào cảnh ngục tù không lối thoát như Phùng Uyển Uyển rồi.”
Ta cúi mắt, giấu đi cảm xúc trong lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-ng-c&chuong=10]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận