Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THÙ NGỌC

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-08-18 00:23:11
Toan tính của nàng ta, ngay từ đầu, đã là vô nghĩa.
Từ hôm ấy, ta không rời khỏi phủ, chỉ lặng lẽ ở trong phòng chuẩn bị cho hôn sự sắp tới.
Trong lòng ta, vẫn luôn có một nỗi áy náy đối với An Vương.
Chàng và Thái tử đều là thanh mai trúc mã của ta, nhưng trái tim ta chỉ rung động vì Thái tử. Mà An Vương, trầm lặng ít nói, cứ thế dần dà bị ta bỏ quên.
Ta vẫn nhớ như in đêm đó, trong ngục tối lạnh lẽo, chàng đứng đó, ánh mắt sâu thẳm, ẩn chứa một thứ tình cảm ta không sao thấu hiểu.
"A Thư, nếu ta làm hoàng đế, nàng có nguyện ý gả cho ta không?"
Ta không trả lời, cũng chẳng thể trả lời.
An Vương nắm trong tay binh quyền, bị nghi ngờ có ý làm phản. Lý Cẩn Thần mượn danh nghĩa của ta để dụ chàng vào kinh, rồi thẳng tay trừ khử.
Đó là kết cục của chàng ở kiếp trước.
Hy vọng kiếp này, chúng ta đều có thể bình an.

Thêu xong mũi cuối cùng, ta mở chiếc khăn voan đỏ vừa hoàn thành ra, nhẹ nhàng thổi đi những sợi tơ thừa.
Tổ mẫu từng nói thêu thùa không phải sở trường của ta, vậy nên ta đã đặc biệt đến Trân Bảo Các, học từ người thợ giỏi nhất. Đây là tác phẩm đẹp nhất mà ta có thể làm ra.
An Vương điện hạ… chàng sẽ thích nó chứ?
Ta ôm theo một lòng mong đợi, nào ngờ, tâm huyết của mình lại bị người ta giẫm đạp không chút thương tiếc.
Lúc ta quay lại Trân Bảo Các để lấy khăn voan, thợ thêu mỉm cười bảo rằng nó đã bị Thái tử mang đi.
Nhìn sắc mặt ta tối sầm, nàng ấy ngạc nhiên:
"Điện hạ nghe nói tiểu thư tự tay thêu khăn voan cho ngài, vui mừng lắm nên mới đến xem. Sao thế?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-ng-c&chuong=3]

Có gì không ổn sao?"
Ta nhắm mắt, kìm nén cơn giận cuồn cuộn trong lòng, lập tức xoay người chạy đi.
Không biết đã dò hỏi bao nhiêu người, cuối cùng, ta cũng tìm được Lý Cẩn Thần.
Thị vệ dè dặt ngăn ta lại, nói rằng Thái tử đang cùng Trắc phi thả diều, lúc này e không tiện gặp.
Ta bật cười lạnh, đẩy mạnh hắn sang một bên.
Trên bãi cỏ xanh mướt, một nữ tử yểu điệu giương tay thả diều.
Ngón tay trắng muốt vươn cao, rất nhanh liền bị một bàn tay lớn hơn nắm lấy.
Nàng ta e lệ tựa vào lồng ngực hắn, giọng cười mềm mại, nũng nịu.
Ta đột ngột xuất hiện, cắt ngang màn tình tứ của họ.
Lý Cẩn Thần nhíu mày, ánh mắt lộ rõ vẻ khó chịu:
"Ngươi đến làm gì?"
Ta không vòng vo, vươn tay về phía hắn: "Trả khăn voan đỏ lại cho ta."
Hắn hơi cau mày, thản nhiên đáp: "Không còn nữa, nàng thêu lại cái khác đi."
Ngọn lửa giận dữ trong ta bùng lên, còn chưa kịp nói gì, Thẩm Ngọc Khanh đã khẽ cười.
Nàng ta che miệng bằng chiếc khăn lụa, ánh mắt long lanh ý cười, tay chỉ lên trời:
"Nói mới nhớ, khăn voan đỏ mà tỷ thêu thật đẹp, trong kinh thành e rằng chẳng có cái thứ hai."
Ta sững người, theo hướng tay nàng ta chỉ.
Cánh diều bay lượn giữa trời xanh chính là chiếc khăn voan đỏ mà ta đã dồn hết tâm huyết để làm ra.
Tấm lụa đỏ tươi tung bay, những áng mây thêu trên đó sinh động như thật.
Lý Cẩn Thần...
Hắn lại dùng chính tâm huyết của ta để lấy lòng nữ nhân mà hắn yêu thương nhất.
Một cơn giận dữ trào dâng, dồn ép đến mức ta gần như không thở nổi. Tất cả những ấm ức của hai kiếp như nước lũ tràn bờ, suýt nữa nhấn chìm ta.
Không thể kìm nén nữa, ta đẩy mạnh hắn, gần như gào lên: "Đó là của ta! Ngài lấy cái quyền gì mà làm vậy?!"
"Nàng điên…"
Hắn loạng choạng lùi một bước, lời trách cứ đầy giận dữ chợt nghẹn lại khi chạm vào đôi mắt đỏ hoe của ta.
Hắn chưa từng thấy ta kích động đến mức này, nhất thời sững sờ, có phần luống cuống.
Một lúc lâu sau, hắn nhíu mày, cứng giọng nói: "Thôi đi, chẳng phải cũng là thêu cho ta sao? Chỉ cần ta vui là được, cần gì phải chấp nhặt như vậy?"
"Cái này không còn thì thêu cái khác đi."
Ta tức đến phát run, cố dằn lại những giọt nước mắt đang chực rơi, nghẹn giọng nói từng chữ một: "Ai nói khăn voan đỏ này là thêu cho ngài?"
Hắn sững người, thoáng chốc ngập ngừng. Nhưng rất nhanh, chút áy náy trong mắt hắn bị thay thế bằng một nụ cười khẩy.
"Giờ còn muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt sao, Thẩm Ngọc Thư?
"Sắp bị ban hôn rồi, nàng bớt làm loạn đi.
"Chẳng qua chỉ là một chiếc khăn voan đỏ, đến ngày thành thân, không phải nàng vẫn phải cầu xin cô vén khăn sao? Có cần làm ra vẻ sắp chết thế này không?"
Ta hít sâu một hơi, cố dằn lại lồng ngực đang phập phồng dữ dội.
Quay người, ta cầm lấy cây cung trong tay thị vệ, lập tức giương lên.
"Vút!"

Bình Luận

0 Thảo luận