Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THÙ NGỌC

Chương 6

Ngày cập nhật : 2025-08-18 00:25:12
Hắn… điên rồi sao?
Ngược lại, Ngọc Khanh cắn chặt môi, ánh mắt do dự nhìn về phía Thái tử, không rõ là đau lòng hay vui sướng.
Tiểu thư Phùng Uyển Uyển, con gái Hình bộ Thượng thư, chậm rãi đứng dậy, khóe môi khẽ nhếch lên, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt: “Hồi điện hạ, thần nữ không có muội muội nào tên Ngọc Khanh.”
“Thần nữ mạo phạm, nhưng Thẩm thị Ngọc Khanh không xứng có phong hiệu Thái tử trắc phi.”
Thái tử vốn đang bực bội, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Liên quan gì đến nàng?”
“Rầm!”
Hoàng thượng sắc mặt lạnh băng, mạnh tay ném chén rượu xuống bàn, giọng nói rét buốt vang lên: “Lai Phúc, đọc lại thánh chỉ cho Thái tử nghe một lần nữa!”
Ta cúi đầu.
Rõ ràng, Lý Cẩn Thần vì quá tự tin, chỉ mải nghĩ về phong hiệu của Ngọc Khanh, hoàn toàn không nghe rõ nội dung thánh chỉ.
Giọng thái giám lanh lảnh lại vang lên trong đại điện.
Sắc mặt Thái tử từng chút, từng chút một trắng bệch theo từng câu chữ.
Đến khi ba chữ An Vương phi vang lên, hắn đột nhiên siết chặt ly rượu trong tay, bóp nát thành vụn.
Hắn bật dậy, ánh mắt gắt gao khóa chặt lấy ta, không thể tin nổi.
Đồng tử co rút, gương mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc.
Như thể vừa chịu một cú sốc quá lớn, môi hắn run rẩy theo: “Sao có thể như vậy?”
Ta cụp mắt.
Ánh nhìn của hắn như một con rắn độc, quấn chặt lấy ta, như thể muốn xé ta ra thành từng mảnh.
Hắn siết chặt nắm tay, mắt đỏ ngầu, gần như rống lên: “Thẩm Ngọc Thư, nàng gạt ta!”
Ta không lên tiếng.
Lúc này, khi Thái tử đã mất hết bình tĩnh ngay giữa đại điện, hoàn toàn không phải thời điểm thích hợp để ta mở miệng.
Quả nhiên, Hoàng thượng hừ lạnh: “Nếu Thái tử đã say, vậy thì quay về Đông Cung nghỉ ngơi đi.”
Hắn hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén lửa giận, cứng ngắc ngồi xuống.
Giữa yến tiệc, nếu bị đuổi về Đông Cung, đó mới thực sự là mất mặt trước toàn bộ triều đình.
Tiếng đàn sáo vang lên lần nữa, ca vũ tiếp tục, tiếng cười nói dần dần khôi phục lại không khí náo nhiệt như trước.
Ta bất giác lắc đầu, vô tình chạm phải ánh mắt sâu thẳm của An Vương.
Chàng khẽ mím môi, trong đôi mắt như có ngàn lời muốn nói.
Từ khóe mắt, ta thấy Phùng Uyển Uyển nâng chén rượu, tiến đến trước mặt Thái tử.
Ngọc Khanh lúc này vẫn đang tựa sát vào Thái tử, nửa người mềm nhũn, còn chưa kịp ngồi thẳng đã bị ma ma phía sau kéo ra ngoài.
Nàng ta kinh hãi thất sắc, còn chưa kịp hét lên thì miệng đã bị bịt kín.
Thái tử tức giận đến cực điểm, vừa định phát tác thì nhìn thấy sắc mặt nghiêm nghị của Trịnh ma ma, hắn lập tức câm nín.
Sau khi đưa Ngọc Khanh ra ngoài, bà ấy lặng lẽ quay lại, đứng sau lưng Phùng Uyển Uyển.
Ta lúc này mới nhận ra, Trịnh ma ma vừa được Hoàng thượng ban cho Phùng Uyển Uyển.
Bà ấy là người thân cận của Hoàng thượng, không ai dám đắc tội.
Hành động vừa rồi của bà ấy, cũng chính là ý chỉ của thánh thượng.
Khi bị đưa ra khỏi đại điện, Ngọc Khanh vẫn còn vùng vẫy cầu cứu, ánh mắt đầy tuyệt vọng hướng về phía Thái tử.
Nhưng thấy hắn im lặng không nói một lời, nàng ta mới phẫn hận trừng mắt nhìn ta, rồi bị kéo đi.
Ta nhướng mày, không nói gì.
Chuyện này… cũng có thể trách ta sao?
7
Ta thở dài một hơi, cảm thấy hơi ngột ngạt, bèn dẫn theo nha hoàn ra ngoài hít thở không khí.
Khóe mắt hơi nhấc lên, thoáng liếc nhìn về phía An Vương, nhưng khi ánh mắt đối phương quét qua, ta lập tức dời đi, bình thản bước ra khỏi điện.
Ban đêm, Ngự Hoa Viên đèn đuốc sáng trưng, hương hoa dìu dịu vấn vít nơi chóp mũi, khoan khoái lòng người.
Giọng nam trầm thấp từ phía sau truyền đến: "Nàng tìm ta?"
Bước chân ta khựng lại, một lần nữa cảm nhận được sự thẳng thắn của võ tướng.
Nhìn ta cắn môi, có phần xấu hổ tức giận, ánh mắt chàng thoáng tối lại, giọng nói trầm khàn: "Nàng hối hận rồi sao?"
Ta ngước lên, khó hiểu: "Hối hận chuyện gì?"
Chàng quay mặt đi, bờ môi mím thành một đường thẳng cứng cỏi.
Mãi sau, chàng mới trầm giọng nói: "Dù có hối hận cũng đã muộn rồi. Phụ hoàng nói, khi đó chính nàng tự lựa chọn gả cho ta."
Lúc này ta mới hiểu ý chàng, bật cười lắc đầu: "Không, ta không hối hận."
Nói rồi, ta nghiêng đầu, khóe môi cong lên đầy ẩn ý: "Cũng mong rằng, điện hạ có thể khiến ta mãi không hối hận."
Đôi mắt đen láy của chàng lập tức sáng lên, nghiêm túc gật đầu, như một lời hứa: "Ta nhất định sẽ làm được."
Chúng ta sóng vai bước đi, giữa bầu không khí tĩnh lặng lại vương chút ngọt ngào.
Mãi đến khi có người đến tìm, chàng mới rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-ng-c&chuong=6]

Bình Luận

0 Thảo luận