Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THIÊN KIM THẬT CỦA HỢP HOAN TÔNG

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-07-20 16:23:51
Tấm còn lại... đã được kỹ viện nổi danh nhất Kinh thành là Quần Phương Yến mua về.

Mà hoa khôi Lâm Lang của Quần Phương Yến — thân là nghệ kỹ, cũng được mời tham dự nhã yến lần này.

Chưởng quầy Chức Vân Quán nói với ta, Lâm Lang cô nương đã chuẩn bị mặc bộ bạch vân cẩm ấy đi dự yến.

Mà Trúc Mai... dĩ nhiên cũng biết rõ điều này.

Nàng ta cố ý mua tấm còn lại, rồi lại cố ý đưa nó cho ta.

Như vậy, chẳng những nàng ta có thể dựng lên hình tượng “rộng lượng nhẫn nhịn”, mà còn âm thầm đặt sẵn một cái bẫy độc địa.

Tính toán của nàng ta rất rõ ràng — chính là khiến ta đụng hàng với Lâm Lang giữa chốn yến hội.

Trưởng nữ Tướng phủ mà lại mặc cùng xiêm y với một kỹ nữ, chuyện này... quả thật là sự sỉ nhục không tưởng.

Đến khi ấy, ta ắt sẽ bị xã hội dìm c/h/e/c ngay tại Kinh thành, còn Tướng phủ ắt cũng sẽ bị vạ lây.

Phu phụ Trúc Thừa tướng nếu muốn gột rửa nỗi nhục, tất nhiên sẽ ra tay tàn độc với ta, thậm chí… đ/á/n/h c/h/e/c ta ngay tại chỗ cũng không phải điều không thể.

Chưởng quầy Chức Vân Quán khuyên ta trăm lần không nên mặc bộ bạch vân cẩm ấy.

“Thiếu Chưởng môn, tiện nhân Trúc Mai kia tâm cơ hiểm độc, người vạn lần không thể trúng kế.”

“Chỗ ta có cất riêng không ít đoạn vải quý, so với bạch vân cẩm kia còn tinh xảo gấp bội.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/thi-n-kim-th-t-c-a-h-p-hoan-t-ng&chuong=7]

Người cứ chọn bất kỳ đoạn nào, ta sẽ đích thân lo liệu may y phục.”

Không sai.

Chưởng quầy này cũng là người của Hợp Hoan Tông.

Cùng vai vế với Kỷ Lâm sư chất, bà ấy đã bám rễ trong giới gấm vóc Kinh thành nhiều năm, dùng thẩm mỹ Hợp Hoan Tông để dẫn đầu xu hướng, thuận tiện tích lũy khối tài sản khổng lồ.

Thấy bà ấy nhiệt tình như thế, ta cũng không khách sáo, chọn lấy vài đoạn vải đẹp mê người, nhờ bà ấy may thành mấy bộ y phục mới.

Tất cả xiêm y đều diễm lệ vô song, song bộ bạch vân cẩm ấy… ta vẫn sẽ mặc.

Lý do rất đơn giản.

Nếu ta không mặc, e rằng đến cửa phủ cũng không bước ra nổi.

Trúc Mai nhất định sẽ bắt ta mặc bằng được, thậm chí theo dõi ta suốt dọc đường đến tận yến tiệc.

Đã vậy, chi bằng tương kế tựu kế.

09

Đến ngày diễn ra yến tiệc.

Lúc ra cửa, thấy ta mặc bạch vân cẩm, sắc mặt Trúc Mai đầy vẻ hài lòng.

Nàng ta thậm chí còn phá lệ khen ta một câu:

“Tỷ tỷ chịu khó trang điểm một chút, trông cũng ra dáng tiểu thư nhà quyền quý đó chứ.”

Một lời khen cũng chẳng quên kèm thêm mũi kim độc. Thật đúng là nhỏ mọn đến cực điểm.

Ta chẳng thèm để tâm đến mấy trò lắt léo của nàng ta.

Vì toàn bộ sự mong chờ của ta... đều đặt lên người Lâm Lang cô nương.

Chưởng quầy Chức Vân Quán có nói, hoa khôi đệ nhất Kinh thành này... thật ra cũng là người của Hợp Hoan Tông.

Chỉ là cái tên “Lâm Lang” kia chỉ là giả, chẳng ai biết được thân phận thật sự của nàng ta.

Dù sao, muốn gặp nàng ta một lần, không có vạn lượng bạc trắng thì đừng mơ.

“Ta tuy tiền bạc dư dả, nhưng thật sự xuống tay không nổi...” – chưởng quầy nhăn mặt than thở.

Ta hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng ấy.

Đem hết bản lĩnh ra học thành tài, sau đó phát đạt giàu có, rồi muốn tới kỹ viện hưởng chút “phúc lợi đại bảo kiện”.

Cuối cùng tiêu sạch một vạn lượng, lại phát hiện... người mình mua chính là đồng môn.

Thử hỏi ai mà không sụp đổ cho được?

Nếu đã vậy, để ta — Thiếu Chưởng môn của Hợp Hoan Tông — thay mặt chúng huynh đệ ra trận!

Để xem vị đồng môn nào lại dám mặt dày tới mức hét giá cao ngất trời ngay tại Kinh thành!

Sau đó ta gặp được nàng ta.

Lâm Lang cô nương, khoác một thân bạch y tuyệt mỹ, chầm chậm bước qua khúc kiều giữa hồ sen, tựa như tiên tử giáng trần, khiến tất thảy chăm chú dõi theo.

Dù khoảng cách còn xa, không thấy rõ từng đường nét, nhưng cũng đủ thấy là một mỹ nhân tuyệt sắc.

Nhưng ngay khoảnh khắc nhận ra “Lâm Lang cô nương” kia, trong thức hải của ta như có tiếng nổ ầm vang.

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận