Thôi kệ, cùng lắm thì nói ngon để khích lệ tinh thần người ta vậy.
Không ngờ, bát canh cá trông rất đẹp, nước trắng đục, sánh mịn.
Và vị thì… bất ngờ là rất ngon.
Trương Ngộ Bạch thấy tôi tròn xoe mắt kinh ngạc, liền cười tươi rói.
“Ngon không?”
Tôi gật đầu.
“Em biết vì sao canh cá của anh đứng thứ hai thiên hạ không?
“Vì đứng đầu là canh bố anh nấu cho mẹ anh.
“Anh học lén công thức, để nấu cho vợ yêu nè~”
Chắc là do canh nóng quá… nên toàn thân tôi mới nóng bừng thế này, đúng không?
Từ sau khi Cố Ngữ Mộng trở về, cô ta thường xuyên nhắn tin khiêu khích tôi.
Lúc thì gửi ảnh thân mật với Thẩm Từ An.
Lúc lại khoe cuộc sống ở đại học Thanh Hoa.
Tôi chẳng buồn phản ứng.
Vì tôi còn chuyện quan trọng hơn phải làm.
Cuộc thi toán học quốc tế “Vân Hải” sắp bắt đầu.
Đây là đấu trường của tất cả những người yêu toán.
Top 100 đều là tinh anh.
Top 10 thì được các viện nghiên cứu lớn tranh giành ráo riết.
Vì kỳ thi này, tôi thức đêm ôn bài, luyện đề.
Sáng hôm sau, tôi phát hiện trên bảng đen gắn trên tường có viết lời giải bài khó mà tối qua tôi chưa giải được.
Nét chữ phóng khoáng, tùy hứng.
Rất giống ai đó họ Trương.
Ngôi nhà này trước kia là của một giáo viên toán.
Khi sửa sang, người đó cố tình biến một mảng tường thành bảng đen.
Chính vì tấm bảng này mà tôi càng quyết tâm thuê căn hộ.
Nghe thấy tiếng động, Trương Ngộ Bạch ngậm bàn chải đánh răng đi ra.
Lèm bèm nói:
“Thi xem ai giải đúng trước nhé?”
19
Tôi thích giải bài từ cuối suy ngược lên.
Trương Ngộ Bạch thì ngược lại, bắt đầu từ đầu mà giải.
Chúng tôi mỗi người chiếm nửa bảng đen, cùng tiến dần về giữa.
Khi nét phấn gặp nhau, đáp án đã hiện rõ.
“Cạch!”
Chúng tôi gần như cùng lúc buông phấn.
Giây phút ấy, hai người đứng rất gần nhau.
Cảm giác… thực sự rất đặc biệt.
Nếu buộc phải dùng một từ để miêu tả, thì chỉ có thể là:
“Ăn ý.”
Là kiểu rung động tột cùng khi hai linh hồn đồng điệu.
Khi nhận ra thì… tôi đã đặt môi lên môi Trương Ngộ Bạch.
Tôi định rút lui, nhưng anh ấy cười gian, giữ chặt lấy tôi.
Nụ hôn bị kéo dài.
“Mai thi, cố lên nhé.”
Lần đầu tiên… có người nói với tôi câu này.
Trước giờ không có, tôi cũng chẳng thấy buồn.
Nhưng khi thực sự nghe thấy… mũi lại cay xè.
Tôi khẽ đáp: “Ừ.”
Viết đến giây cuối cùng, tôi biết chắc mình làm được.
Kết quả cuộc thi còn phải đợi thêm một thời gian nữa.
Đúng lúc đó, tôi lại giải được một đề toán hóc búa do Viện Nghiên cứu Hàng không Vũ trụ công bố trước đó – bằng một hướng hoàn toàn khác.
Viện trưởng Vương lập tức mời tôi tham dự diễn đàn công bố kết quả nghiên cứu mới nhất.
Diễn đàn tổ chức tại hội trường Đại học Thanh Hoa.
Có rất nhiều sinh viên đến tham dự.
“Sao chị lại ở đây?”
Giọng Cố Ngữ Mộng vang lên, đầy kinh ngạc, tay còn che miệng làm bộ ngạc nhiên.
Nhưng ánh mắt thì lại cố tình dẫn dắt sự chú ý của mọi người về phía tôi.
Một vài sinh viên ngồi gần tò mò hỏi:
“Gì thế, có chuyện gì sao?”
“À, không có gì đâu…”
Cô ta cố tình ấp úng, khiến người khác càng thêm hiếu kỳ.
Khi thấy đã đủ “dẫn dắt”, cô ta mới nhẹ nhàng thốt lên:
“Em gái tôi chỉ học trung cấp, đến đây có khi chẳng hiểu gì, tôi nghĩ cũng đừng phí thời gian thì hơn.”
Bởi vì tôi xinh đẹp nên vốn đã dễ bị ganh ghét.
Giờ nghe nói tôi chỉ là học sinh trung cấp, không ít người bỗng thở phào nhẹ nhõm.
Trên người họ như tỏa ra khí chất cao ngạo của tầng lớp tinh anh.
“Ồ… vậy thì cũng đúng, bọn mình nghe còn thấy khó, huống hồ là…”
Người kia không nói hết, nhưng ánh mắt thì đã thể hiện đầy đủ sự khinh thường.
Tôi không quan tâm đến những lời mỉa mai của Cố Ngữ Mộng.
Chỉ im lặng tìm chỗ ngồi ở hàng ghế cuối.
“Này! Các cậu nghe tin gì chưa?”
“Nghe nói người vô địch cuộc thi toán ‘Vân Hải’ là một người họ Cố đấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tr-o-i-th-khoa&chuong=11]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận