Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TRÁO ĐỔI THỦ KHOA

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-09-28 16:28:28
Phía sau anh ta là cả mùa hè rực rỡ và quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp.
Bỗng anh ta ôm chầm lấy tôi, cười rạng rỡ.
“Ngữ Mộng, anh biết em thích anh mà!”
Tôi còn chưa kịp mở lời, tay anh ta đã siết lấy eo tôi, ánh mắt cứ dán chặt vào ngực tôi.
Lần đầu tiên tôi thấy anh ta với ánh mắt như vậy.
Tôi cố nuốt cảm giác ghê tởm đang trào lên trong lòng.
Cố lấy lại giọng nói: “Anh làm vậy… không thấy có lỗi với chị em sao?”
Thẩm Từ An cười – giọng vẫn dịu dàng như xưa.
Nhưng lần này lại khiến tôi rùng mình ớn lạnh:
“Anh có lỗi với cô ta ư? Cô ta từng bị bọn du côn đó làm nhục rồi, bẩn như thế mà anh còn không chê!”
Thì ra, anh ta vẫn luôn nghĩ về tôi như vậy.
Giữa mùa hè nắng cháy, tim tôi như rơi vào hầm băng lạnh lẽo.
Anh ta cúi đầu ghé sát tai tôi:
“Chị em nợ anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tr-o-i-th-khoa&chuong=3]

Đêm nay, em phải trả gấp đôi...”
5
Tối hôm đó, khi đi tắm, tôi cố ý để tờ giấy mà Thẩm Từ An đưa lại bên ngoài.
Khi bước ra, quả nhiên tờ giấy đã bị mở ra xem.
Bên trong là số phòng khách sạn anh ta đã đặt cho tối nay.
Tôi đội mũ, lặng lẽ bám theo.
Trước cửa khách sạn.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy cơ thể “tôi”, Thẩm Từ An lúng túng đến mức tay không ngừng lục túi quần áo, chỉ trong vài giây đã làm tới tám trăm động tác giả.
“Cố Chiêu Chiêu, sao em lại ở đây?”
Ha, sợ đến mức phải gọi cả tên đầy đủ của tôi ra.
Cô em gái tốt của tôi – trong cơ thể của tôi – bước lên khoác lấy tay anh ta.
“Đồ ngốc, anh đưa nhầm người rồi đúng không?
“May mà em phát hiện kịp đó, lần sau không được như vậy nữa nha!”
Trước một người con gái chủ động dâng tới, Thẩm Từ An tất nhiên sẽ không từ chối.
Anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Còn nhéo mông Cố Ngữ Mộng một cái.
“Con nhỏ lẳng lơ, không phải nói đợi đến khi kết hôn sao?
Vừa mới tốt nghiệp đã không nhịn được rồi à?”
Gương mặt Cố Ngữ Mộng ửng hồng, e thẹn kéo Thẩm Từ An bước vào khách sạn.
“Tách.”
Tôi nhấn chụp – hoàn hảo ghi lại cảnh nam nữ tình nồng kia.
Chẳng phải từng nói lên đại học rồi mới đi câu đại gia sao?
Cố Ngữ Mộng đúng là không chịu nổi thật rồi.
Trên đường về, điện thoại rung lên hai cái.
Ngày 2 tháng 7 – lời nhắc “Chuyển tiền”.
Đêm hè oi bức.
Nhưng khi bước đi giữa phố, tôi lại cảm thấy lạnh thấu xương.
Tôi mãi không quên được cái đêm kinh hoàng ấy.
Cố Ngữ Mộng dựa vào gương mặt xinh đẹp và tính cách ngang ngược của mình,
để thể hiện sức hấp dẫn.
Cô ta thường xuyên ve vãn mấy tên lưu manh ngoài xã hội.
Hàn Tư Dã chính là một trong số đó – người cô ta gọi là “anh trai nuôi”.
Cô ta tưởng có thể kiểm soát Hàn Tư Dã như mấy nam sinh ngây ngô trong trường, coi hắn như chó săn trung thành mà chơi đùa.
Nhưng không ngờ chơi quá tay.
Hàn Tư Dã đè cô ta lên tường, định cưỡng bức.
Tôi xông vào can ngăn.
Vậy mà cô ta lại quay sang nói với Hàn Tư Dã:
“Chị em vẫn còn trinh, lấy chị em đổi cho em đi!”
6
Cố Ngữ Mộng chủ động làm tai mắt cho Hàn Tư Dã.
Mặc cho tôi vùng vẫy, kêu cứu như một con thú bị dồn vào đường cùng.
Ban đầu, tôi còn ôm hy vọng – rằng nó sẽ gọi cảnh sát, hay chạy đi tìm người giúp.
Nhưng cho đến khi sự tra tấn kéo dài và tuyệt vọng đó kết thúc, cô ta chỉ khóc, nắm lấy tay tôi nói:
“Chị ơi, em sợ lắm.”
“Chị ơi, em không thể để bố mẹ biết em đã qua lại với bọn du côn đó.”
“Chị cố chịu một chút đi, chúng ta giữ kín, sẽ không ai biết đâu…”
Phải chăng, chính từ lúc đó, hận thù đã bắt đầu nảy sinh?
Chúng tôi không nói ra, nhưng không có nghĩa Hàn Tư Dã cũng giữ im lặng.
Tôi không biết hắn đã khoe khoang thế nào với đám bạn của mình.
Nhưng từ hôm đó trở đi, mỗi khi bước trên hành lang trường học, luôn có những ánh mắt trơ tráo, đáng ghê tởm dõi theo tôi.
Có kẻ huýt sáo, có kẻ cố tình đi ngang và va vào ngực tôi.
Thậm chí có những người tôi chẳng quen biết, bất ngờ ghé sát mặt:
“Bao nhiêu một lần vậy?”
Rồi cười hô hố, cùng nhau bỏ đi.
Bạn học thì nhìn tôi bằng ánh mắt khinh miệt.
Không ai muốn nói chuyện, không ai chịu ngồi cùng bàn với tôi.
Lên căn-tin ăn cơm, cũng chẳng ai ngồi chung mâm.
Bố mẹ nghe lời đồn thổi, đập vỡ cái bát tôi đang ăn.
Chỉ tay vào mặt tôi mà chửi:
“Mày đã không biết giữ mình như vậy thì khỏi đi học nữa, đi bán thân luôn đi cho rồi!”
“Chỉ biết làm nhục nhà này! Đồ sao chổi, thứ ăn hại!”
Cố Ngữ Mộng trốn trong góc phòng, vừa ăn gà rán vừa xem TV.
Từ đầu đến cuối không liếc nhìn tôi lấy một cái.

Bình Luận

0 Thảo luận