Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TRÁO ĐỔI THỦ KHOA

Chương 12

Ngày cập nhật : 2025-09-28 16:33:53
20
Ánh mắt ngưỡng mộ của các bạn học lần lượt đổ dồn về phía Cố Ngữ Mộng.
Dù sao thì, cô ta vẫn luôn tự cho mình là thiên tài toán học mà.
“Chiêu Chiêu, cậu giỏi thật đấy~”
“Đúng vậy, lần này đúng là khiến khoa chúng ta nở mày nở mặt rồi!”
Lời khen cứ thế vang lên không dứt, Cố Ngữ Mộng được tâng bốc đến mức lâng lâng như trên mây.
Cô ta liên tục xua tay từ chối:
“Ây da, cũng không đến mức đó đâu mà~”
Cô ta càng khiêm tốn trả lời lấp lửng như vậy, mọi người lại càng cho rằng cô ta thực sự khiêm nhường.
Nghĩ đến thành tích toán học của cô ta từ nhỏ đến lớn…
Tôi không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
"Chị cười cái gì?"
Tôi thu lại nụ cười, nhìn thẳng vào Cố Ngữ Mộng:
"Họ Cố thì nhiều lắm, em chắc mình là người đứng nhất sao?"
Cố Ngữ Mộng bối rối cúi đầu xuống.
Bạn bên cạnh cô ta không chịu nổi liền lên tiếng:
“Nếu không phải Chiêu Chiêu nhà bọn tôi, thì chẳng lẽ là cô à?”
“Một đứa học trung cấp, đến cả toán cao cấp còn chưa học qua!”
Đúng lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra.
Trương Ngộ Bạch bước vào, ngược sáng, từng bước tiến gần.
“Trời ơi, là Ngộ Bạch đại thần!”
“Hu hu hu, đúng là nam thần học bá kiêm nam thần học viện, tôi yêu mất rồi!”
“Chân của đại thần còn dài hơn cả mạng sống của tôi!”
Khi Trương Ngộ Bạch đến gần, bầu không khí xung quanh càng thêm náo nhiệt.
“Trời ơi, ánh mắt của đại thần Ngộ Bạch hình như đang nhìn về phía Cố Chiêu Chiêu kìa?”
“Cứu với, hai học thần yêu nhau thế này đúng là khiến người ta phát cuồng!”
Bạn học bên cạnh Cố Ngữ Mộng huých vai cô ta:
“Chiêu Chiêu, lần này là cậu sai rồi nha, chuyện tốt như vậy mà không nói với bọn mình tiếng nào!”
Cố Ngữ Mộng rất hưởng thụ cảm giác được trở thành tâm điểm.
Cô ta cũng không phủ nhận, ngược lại còn cúi đầu giả bộ ngại ngùng.
Ngay lúc mọi người đang hiểu lầm và náo nhiệt hò reo…
Trương Ngộ Bạch thản nhiên ngồi phịch xuống bên cạnh tôi, cánh tay dài tự nhiên vòng qua vai tôi.
“Vợ ơi, cuốn ‘Cơ sở của hàm biến số và phân tích hàm’ em cho anh mượn khó quá đi~”
Khoan đã, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Hội trường đang ồn ào náo nhiệt bỗng yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
“Tôi không nằm mơ đấy chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tr-o-i-th-khoa&chuong=12]

Đại thần Ngộ Bạch đang… làm nũng sao?”
“Vợ ư? Gọi cái đứa học trung cấp kia hả?”
Mọi người xung quanh ngạc nhiên đến mức há hốc miệng, đủ để nhét vừa quả trứng vịt.
Tôi theo phản xạ định gỡ tay ra, nhưng lại bị Trương Ngộ Bạch siết chặt hơn.
Anh ấy khẽ vén những sợi tóc rối bên tai tôi.
Giọng điệu vẫn lười nhác như thường, nhưng lại khiến tôi bất ngờ cảm thấy yên tâm.
“Không chạy được đâu~”
21
Mọi người dần hiểu ra chuyện, liền quay sang nhìn Cố Ngữ Mộng đầy ngạc nhiên.
Bạn gái của nam thần đâu phải cô ta, vừa nãy còn ngượng ngùng e thẹn cái gì chứ?
Diễn đàn ngay sau đó bắt đầu.
Cố Ngữ Mộng khẽ ho một tiếng, định chuyển chủ đề:
“Mau rời đi đi, người không được mời thì đừng chiếm chỗ học của các bạn khác nữa.”
Câu nói vừa dứt, những bạn đứng phía sau không có chỗ ngồi bắt đầu gật đầu hưởng ứng.
“Đúng đó, dù gì cô ta cũng nghe không hiểu.”
“Cứ tưởng đây là nơi nào mà ai cũng được vào à?”
“Không phải là cố tình giả vờ ham học để quyến rũ đàn anh Ngộ Bạch đấy chứ?”
Khán phòng lại một lần nữa hỗn loạn.
“Viện trưởng Vương đến rồi!”
“Viện trưởng tới rồi!”
“Viện trưởng, xin thầy phân xử giúp với, sinh viên trường mình còn chưa có chỗ ngồi, mà cô học sinh trung cấp này lại tự tiện ngồi chiếm chỗ.”
Cố Ngữ Mộng khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đắc ý, như thể đang chờ xem tôi bẽ mặt.
Viện trưởng Vương nhìn xuyên qua đám đông và thấy tôi.
Lông mày đang nhíu lại của ông lập tức giãn ra, ông mỉm cười vẫy tay gọi:
“Tiểu Cố, sao con lại ngồi tít tận đằng sau thế? Mau lên phía trước ngồi!”
Mọi người sững sờ, há hốc miệng.
Còn chưa kịp phản ứng, bảo vệ đã đến đưa tôi lên ghế phía trước, đồng thời thông báo dọn chỗ:
“Xin lỗi, diễn đàn hôm nay là sự kiện có mời riêng, đề nghị các bạn không có thư mời vui lòng rời khỏi hội trường.”
Cố Ngữ Mộng cùng những người hùa theo cô ta đành lủi thủi rút lui.
Bởi ngay cả một học sinh trung cấp như tôi còn được mời, chẳng phải họ còn không bằng tôi sao?
Trong buổi hội thảo, Viện trưởng Vương cùng các nhà nghiên cứu chia sẻ nhiều kết quả nghiên cứu mới nhất.
Tôi chăm chú lắng nghe, học hỏi được rất nhiều điều bổ ích.
Trên đường về, Trương Ngộ Bạch chẳng hề để ý đến ánh mắt soi mói xung quanh, nhất quyết nắm tay tôi không buông.
Tôi không kìm được lòng, lên tiếng hỏi:
“Anh không cảm thấy mất mặt khi ở bên tôi sao?”

Bình Luận

0 Thảo luận