Ngoại trừ Chúc Cửu Công.
Chúc Cửu Công đã sớm được Chúc mẫu giấu trong mật thất, thân hình nhỏ bé run rẩy, khuôn mặt đầy nước mắt.
Cho đến khi tiếng giết chóc bên ngoài dần lắng xuống, hắn mới dám bước ra.
Đôi mắt đỏ ngầu, Chúc Cửu Công nhỏ bé đau khổ gào thét, khóc lóc. Cùng lúc đó, nữ tử kia đang cưỡi kiếm bay lên không trung, lặng lẽ nhìn hắn.
Rất lâu sau, nàng ta mới đáp xuống đất.
"Ta tên là Thư Từ." Nàng ta đưa tay về phía Chúc Cửu Công.
Đúng vậy, nữ tử đã tàn sát cả gia tộc của hắn, hoàn toàn không phải là một đại ma đầu tội ác tày trời gì cả.
Mà chính là ta, người đã nuôi hắn lớn.
Chúc Cửu Công sụp đổ.
Mắt hắn đỏ hoe, toàn thân tỏa ra sát khí nồng nặc.
"Sư phụ," Giọng hắn run rẩy: "Năm đó chính người đã giết hại toàn bộ Chúc gia của ta?"
Ta có chút nghi ngờ.
Vãng Sinh Kính này là vật chứng mà ta đã tốn rất nhiều công sức để tìm được, ta còn bỏ ra rất nhiều công sức để làm cho những hình ảnh trong đó trùng khớp với thảm kịch năm đó.
Với chứng cứ rõ ràng như vậy, mà hắn còn đến hỏi ta.
Ta nói không phải thì lẽ nào ngươi cũng tin sao?
Nếu thật sự tin thì phải là loại não yêu đương đến mức độ nào chứ.
"Là ta." Ta trực tiếp thừa nhận.
Ta mơ hồ cảm nhận được tình căn trong cơ thể Chúc Cửu Công cuối cùng cũng bắt đầu nứt vỡ.
"Người và Chúc gia của ta không thù không oán, tại sao người lại giết hại cả gia tộc của ta?" Hắn hỏi.
"Phụ thân của ngươi, Chúc Danh Thành, có một cuốn công pháp được giấu kỹ, luyện tập nó sẽ rất có ích cho việc tu tiên." Ta đã chuẩn bị sẵn lý do từ trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tra-nu-thuong-tien&chuong=4]
Chúc Cửu Công không thể tin được.
"Chỉ vì lý do này mà người có thể coi thường mạng người như vậy sao?"
"Không ai có thể cản trở ta thành tiên." Ta mặt không đổi sắc nhìn hắn.
Ta trong mắt Chúc Cửu Công, luôn là một kẻ điên cuồng vì mục tiêu thành tiên mà không từ thủ đoạn nào, giờ phút này hình tượng này lại càng thêm thuyết phục.
Cơ thể Chúc Cửu Công mềm nhũn, cứ như bị rút hết sức lực, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
"Vậy tại sao người không giết luôn cả ta đi?”
“Tại sao người không giết ta? Tại sao người nuôi ta lớn? Tại sao người không ngăn cản ta tìm kiếm sự thật?"
Ánh mắt của hắn vô hồn, khuôn mặt tái nhợt, trông như điên loạn.
Ta rất phấn khích.
Tình căn của Chúc Cửu Công cuối cùng cũng hoàn toàn vỡ nát rồi!
Mấy chục năm qua của ta không uổng phí chút nào!
Mất đi tình căn, Chúc Cửu Công không còn chút tình cảm nào dành cho ta nữa, hắn rút kiếm chĩa về phía ta.
Ta chỉ chống đỡ vài chiêu rồi giả vờ thất thủ, để hắn đâm xuyên tim ta.
Ta nhìn thấy khuôn mặt trống rỗng của Chúc Cửu Công trong tầm mắt.
Hắn dường như không nhận ra rằng mặt mình đầy nước mắt.
Nhóc con, đừng khóc nữa.
Ta nói trong lòng.
Cuốn "công pháp mà Chúc gia cất giấu kỹ" được ta đặt trên bàn, ngươi nhất định phải chăm chỉ tu luyện đấy!
6
Khi mở mắt ra lần nữa, ta mặc một bộ đồ tang trắng, ta đang chịu tang.
Bên ngoài rất ồn ào, có tiếng đàn ông trách móc cay nghiệt.
Một bàn tay nhỏ kéo vạt áo ta.
"Tẩu tẩu..." Cô bé rụt rè gọi ta: "Tẩu có khỏe hơn chút nào chưa?"
Trong gương, trán ta bầm tím một mảng.
Tên ta là Thư Từ, xuất thân nghèo khó, bị Mặc gia mua về để xung hỷ.
Kết quả thành hôn được hai năm, đại ca của Mặc gia vẫn đau ốm triền miên, cũng chưa động phòng.
Chi phí chữa bệnh cho đại ca của Mặc gia đã tiêu hết gia sản của gia đình, cuối cùng hắn ta cũng nhắm mắt xuôi tay.
Phụ mẫu nhà Mặc gia không chịu được cú sốc này, lần lượt qua đời.
Nhìn thấy Mặc gia sắp sụp đổ, chủ nợ lập tức đến đòi nợ.
Đúng lúc mấu chốt này, Mặc Hàn Xuyên, lão nhị của Mặc gia, đã vượt qua kỳ thi cuối cùng của tiên môn, có thể đi tu tiên.
Tu tiên là một chuyện tốt nhưng Mặc gia chỉ còn lại đôi long phụng năm tuổi và một người góa phụ, chủ nợ cho rằng chỉ có thể đòi nợ Mặc Hàn Xuyên, vì vậy họ sống chết không cho hắn ta rời đi.
Mặc Hàn Xuyên tuy còn nhỏ nhưng đã tỏ ra rất chững chạc không phù hợp với lứa tuổi của mình.
Hắn ta nhất định sẽ không bỏ mặc bọn ta không quan tâm.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận