Trong lúc giằng co, thân thể của nguyên chủ đã đập vào cột nhà và lập tức bất tỉnh.
Ta đẩy cửa phòng ra, đúng lúc thấy Mặc Hàn Xuyên đang hành lễ với mấy sư huynh tiên môn của hắn ta.
"Vậy xin sư huynh chuyển lời giúp, trưởng bối nhà ta toàn bộ đều đã qua đời, trong nhà chỉ còn lại hai đệ muội và vị tẩu tẩu, ta thực sự không thể bỏ mặc bọn họ."
Người đứng đầu nhóm sư huynh lộ ra ánh mắt tiếc nuối.
"Đệ đã suy nghĩ kỹ chưa? Kết quả thi cuối của đệ đứng đầu, tông chủ cũng nói đệ có tư chất tuyệt vời, tiền đồ vô lượng."
"Ta đã suy nghĩ kỹ rồi," Mặc Hàn Xuyên chắc chắn nói: "Nam tử hán đại trượng phu muốn đứng vững trên thế gian trước hết phải có trách nhiệm."
"Không được!"
Thấy hắn ta sắp từ bỏ con đường tu tiên, ta vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Mọi người đều quay lại nhìn ta.
"Tẩu tẩu?" Mặc Hàn Xuyên vội vàng đến đỡ ta: "Tẩu tẩu sao tẩu lại ra ngoài thế? Tẩu có khỏe hơn chút nào không?"
Ta kéo hắn ta, ánh mắt nghiêm túc nhìn vào mắt hắn ta.
"Nhị đệ, đệ phải đi tu tiên."
"Đây là nguyện vọng duy nhất của đại ca và phụ mẫu đệ lúc còn sống."
Khi nhắc đến đại ca và phụ mẫu, đôi mắt màu ngọc bích của chàng trai trẻ lóe lên tia sáng nhưng nhanh chóng tắt lịm.
Mặc gia nghèo khó sa sút, duy trì cuộc sống còn khó khăn, làm sao có thể nói đến việc thực hiện ước nguyện được chứ?
"Tẩu tẩu đừng có nhắc đến chuyện này nữa, ta đã quyết định rồi." Hắn ta nói.
Thấy hắn ta vẻ mặt kiên định, ta biết dù khuyên nhủ nữa cũng vô ích, dứt khoát quay người sang các sư huynh tiên môn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tra-nu-thuong-tien&chuong=5]
"Các vị tiên quân, nhị đệ của ta chỉ là tạm thời không yên tâm về mấy người bọn ta, không phải không muốn tu tiên."
"Xin các vị tiên quân hãy cho bọn ta thêm vài ngày nữa, lâu nhất là ba tháng nữa, ta nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi việc, để nhị đệ có thể yên tâm lên núi bái sư!"
7
Các sư huynh tiên môn đã rời đi, bọn họ hứa sẽ chờ Mặc Hàn Xuyên thêm ba tháng.
Nếu trong vòng ba tháng, Mặc Hàn Xuyên có thể sắp xếp ổn thỏa mọi việc ở nhà, hắn ta vẫn có thể lên núi tu luyện.
Nhưng bất luận là bọn họ hay chính Mặc Hàn Xuyên đều cảm thấy điều đó là không thể.
Thế đạo khó khăn, không có Mặc Hàn Xuyên, một nữ tử góa chồng như ta làm sao có thể nuôi sống hai đứa trẻ?
Thấy Mặc Hàn Xuyên không đi, chủ nợ nghĩ rằng có hy vọng đòi nợ, cũng đã chịu rời đi.
Ngày hôm sau, ta dùng hết tài sản còn lại của Mặc gia để mở một y quán.
Hành động này có vẻ rất điên rồ trong mắt người ngoài nhưng Mặc Hàn Xuyên lại không ngăn cản ta.
Hắn ta im lặng gánh vác trách nhiệm chăm sóc đệ muội, để ta tự do làm những gì mình muốn.
Có lẽ hắn ta nghĩ rằng ta đã chịu quá nhiều đả kích, cần phải tìm cách giải tỏa.
Tiền bạc chỉ là vật ngoài thân, cho dù ta có tiêu hết gia sản, hắn ta cũng có thể dựa vào hai bàn tay để kiếm lại được.
Ai ngờ chỉ nửa tháng sau, số lượng bệnh nhân đến y quán của Mặc gia ngày càng đông.
Khắp nơi truyền tai nhau rằng nữ thần y của y quán Mặc gia có y thuật cao siêu, uống thuốc là khỏi bệnh.
Danh tiếng của ta vang xa, truyền đến tai của không ít quan lại quý tộc.
Không lâu sau, Trương viên ngoại mời ta đến phủ khám bệnh.
Trương viên ngoại là một đại phú hào trong vùng, ông rất giàu có. Người bị bệnh là lão phụ thân tám mươi tuổi của ông.
Lão nhân gia bị bệnh nằm liệt giường, hít vào thì nhiều mà thở ra thì ít. Bao nhiêu danh y đã đến xem bệnh, ai cũng lắc đầu nói rằng người già, tuổi cao sức yếu, không cứu được nữa.
Sau khi ta đến khám, ta kê hai thang thuốc, phân phó hạ nhân cho lão gia uống.
Không đầy một tuần, Trương lão gia đã có thể xuống giường đi lại.
Trương viên ngoại vui mừng khôn xiết, đích thân mang quà đến Mặc gia để cảm ơn ta.
Đoàn người mang lễ vật đi kèm với tiếng trống, tiếng pháo ầm ĩ.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận