Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

CHẾ MỘNG THÀNH HỒN

Chương 8

Ngày cập nhật : 2025-10-09 21:18:35
Về đến nơi, thái giám truyền chỉ từ trong cung đã chờ sẵn ngoài cổng, thấy Bùi Úc hành xử như vậy, không dám thở mạnh một hơi.
Sắc mặt Bùi Úc đã trắng bệch, vết thương trên vai vẫn còn rỉ máu, thấm ướt cả lưng áo ta. Nhưng chàng vẫn như sợ ta chạy mất, vác ta lên vai, đưa thẳng về viện mà ta từng ở.
Chàng đặt ta xuống giường, trước khi rời đi còn khóa cả cửa phòng.
Rõ ràng ta đã mang hết đồ đạc đi rồi, vậy mà bài trí trong phòng chẳng khác gì lúc ta còn ở đây, thậm chí ngay cả hộp phấn son trên bàn trang điểm cũng được giữ nguyên như cũ.
Ta bị nhốt trong sự bất an suốt một ngày, ngay cả cơm cũng được đưa vào qua ô cửa nhỏ vuông vức trên cánh cửa.
Bùi Úc thật sự coi ta như phạm nhân mà giam lỏng, những thứ đưa tới ta đều không ăn, sợ có độc, cũng không dám ngủ, sợ tỉnh dậy lại thấy mình trong phòng chất củi.
Một ngày trôi qua, ngay cả nước bọt ta cũng không dám nuốt, cả người đầu nặng chân nhẹ, không còn chút sức lực nào để đứng dậy.
Bùi Úc vào cung nhận phong hàm rồi. Chàng gây ra chuyện lớn như vậy, không biết có còn được sắc phong nữa không. Phụ thân và ca ca ta chắc chắn đã biết chuyện ta bị chàng bắt đi.
Ta đang nghĩ ngợi thì "két..." một tiếng, cửa mở ra.
Ta khẽ nâng mí mắt, trông thấy Bùi Úc đã thay một bộ y phục khác, sắc mặt tuy vẫn tái nhợt nhưng có vẻ khá hơn lúc sáng.
Cho đến khi thấy tấm thẻ bài đeo bên hông chàng, tim ta hoàn toàn lạnh lẽo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ch-m-ng-th-nh-h-n&chuong=8]

Kẻ như chàng vốn không thiếu thủ đoạn, chuyện trắng trợn xông vào Quốc công phủ cướp người, vậy mà lại không ảnh hưởng gì đến chàng.
Đường Cảnh giác vịn lấy bàn đứng dậy, chàng cúi đầu nhìn chén cơm vẫn còn nguyên trên bàn, sắc mặt lập tức trầm xuống.
"Vì sao không ăn?"
Ta lùi lại vài bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người: "Chúc mừng đại nhân thăng chức..."
Vì chưa ăn gì, cả người ta chẳng còn chút sức lực, loạng choạng lui lại vài bước, trước mắt tối sầm.
Đang lúc ngã ngửa ra sau, Bùi Úc lập tức sải bước tới đỡ lấy ta.
Ta thật sự không chống đỡ nổi, đổ người vào lòng chàng. Bùi Úc siết chặt lấy ta rồi đột nhiên bật ra một tiếng cười lạnh: "Phu nhân không muốn ăn cơm, vậy để vi phu đút nàng được không?"
Ta nghiêng đầu đi, không muốn nhìn Bùi Úc. Chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, chàng bế ta lên đi về phía giường, rồi nhẹ nhàng đặt xuống.
"Đại nhân thật biết dùng thủ đoạn, xé hôn thư, trắng trợn đến phủ Quốc công cướp người, vậy mà vẫn có thể bình yên rút lui. Luật pháp Đại Tề từ khi nào do đại nhân tự viết lại thế?"
"Phương Chi!" Bùi Úc gọi cả họ tên ta. Ta lạnh lùng nhìn chàng, chỉ thấy chàng nhếch môi cười nhạt, chậm rãi nói: "Chỉ cần có thể giữ nàng mãi bên ta, cho dù là thủ đoạn đê tiện hèn hạ đến mấy, ta cũng không bận tâm."
Ta mệt mỏi nhắm mắt lại một chút, "Ta sắp không nhận ra chàng nữa rồi, chàng không thể vì ta tìm được Dư Uyển mà tha cho ta sao?"
Bùi Úc cười quái dị một tiếng: "Dư Uyển?"
"Rầm!" Hai tay chàng chống hai bên người ta, đôi mắt đỏ ngầu.
"Phu nhân thật là một người vợ tốt, rộng lượng đến mức không chỉ đẩy ta vào tay người khác, còn muốn cưới thiếp cho ta nữa, giỏi lắm!
"Người trong Hình bộ đều khen ngợi nàng đấy! Khen nàng hiền đức, thấu hiểu chồng..."
Mấy từ cuối chàng nói nghiến răng nghiến lợi. Ta cố hết sức vặn cổ đi chỗ khác, sợ chàng tức lên cắn ta một miếng.
Chỉ là những lời Bùi Úc nói, ta thật không thấy bản thân có gì sai.
Ta thành toàn cho chàng và Dư Uyển, không ghen tuông mà cho chàng nạp thiếp, còn muốn thế nào nữa?
Ta nhìn Bùi Úc đầy bất phục, giữa ánh nhìn giằng co gay gắt, chàng bỗng quay ra ngoài quát lên: "Bình An, vào đây!"
Bóng dáng Bình An nhanh chóng xuất hiện trước cửa, vẻ mặt tiều tụy, nghiêm túc, xem ra đã bị chủ tử hành cho không ít.
"Ngươi nói cho phu nhân biết, Dư Uyển đi đâu rồi!"
"Bẩm phu nhân, Dư tiểu thư đã được đưa về Kim Châu, còn lão phu nhân cũng theo về đó để an hưởng tuổi già."

Bình Luận

0 Thảo luận