Người đàn ông nhún vai: "Tôi cũng đâu cố ý."
Đột nhiên, dưới gốc cây thông Noel phía bên kia thoáng có bóng người hiện lên.
Theo bóng người tiến lại gần chúng tôi, tôi dần dần nhìn rõ khuôn mặt của người đó.
Nó mặc áo đỏ, vác một bọc lớn, có bộ râu trắng dài xoăn tít.
Khuôn mặt của nó rất kỳ lạ, mũi vừa nhọn vừa dài, mắt hơi híp lại, khung mắt hình bầu dục nhưng tròng mắt lại rất nhỏ.
"Nghe nói là ngươi đã mời ta đến?"
Nó đi đến trước mặt người đàn ông, từ trên cao xuống nhìn xuống anh ta.
"Vâng vâng vâng! Xin Ông già Noel hãy ban cho tôi một lá bùa đổi mệnh! Phù hộ cho tôi cả đời vinh hoa phú quý, không tai không nạn!"
Có nhầm lẫn gì không vậy, sao anh lại đi xin một Ông già Noel phương Tây thứ đồ này???
Không biết từ lúc nào, bên chân người đàn ông xuất hiện một chiếc tất Giáng sinh màu đỏ.
[Những chiếc tất Giáng sinh màu đỏ, lúc ẩn lúc hiện.]
"Ông già Noel này là giả! Anh mau chạy đi!”
Người đàn ông mắt điếc tai ngơ trước lời khuyên của tôi, anh ta quỳ ngay tại chỗ, vẻ mặt tràn đầy khát vọng.
Ông già Noel hỏi anh ta: "Ngươi cần tiền, sao không cầu tài luôn đi?"
Người đàn ông đứng dậy, ghé sát tai Ông già Noel, cẩn thận nói: "Đã đổi mệnh rồi thì tiền tài tất nhiên sẽ tự đến. Mệnh đã quý, thì muốn gì mà chẳng có? Tiền tài có đáng là gì?"
Sau khi Ông già Noel nghe xong cười lớn.
"Tên này đúng là tham lam thật đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-quai-em-giang-sinh&chuong=8]
Tề Thích nhỏ giọng nói bên cạnh tôi.
"Phú quý cầu từ hiểm nguy, muốn thay đổi vận mệnh, bản tiên phải moi tim gan của ngươi ra trước. Sau đó, viết lên tim gan của ngươi một chữ 'quý', mệnh của ngươi sẽ tự khắc quý. Ngươi có bằng lòng không?"
Người đàn ông suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý.
Ông già Noel thò tay ra khỏi tay áo, móng tay trên ngón tay nó dài và cong.
Nó thọc tay vào bụng người đàn ông, sau đó móc lên trên.
Sau khi nắm được tim gan của người đàn ông, nó rút tay ra.
Máu tươi chảy ra từ lỗ thủng trên bụng người đàn ông.
"Đại tiên, ngài làm nhanh lên!"
Ông già Noel mỉm cười, nó ngẩng đầu giơ trái tim trong tay lên xem xét.
Trái tim đập mạnh mẽ, phát ra tiếng thình thịch.
Bài thánh ca Giáng sinh dừng lại.
Ông già Noel biến thành một con yêu quái dữ tợn.
Là con chồn kia!
Tôi chú ý thấy chiếc tất Giáng sinh màu đỏ bên chân người đàn ông đã biến mất.
[Những chiếc tất Giáng sinh màu đỏ, lúc ẩn lúc hiện.]
Tôi hiểu rồi.
[Phát hiện ra tất Giáng sinh màu đỏ, có nghĩa là bài thánh ca Giáng sinh đã vang lên!]
Con chồn há to cái miệng đầy máu, ném trái tim của người đàn ông vào trong.
"Rắc rắc rắc rắc, chậc."
Người đàn ông trợn tròn mắt, vô cùng hoảng sợ.
"Ngươi muốn càng nhiều, ngươi sẽ nhận được càng ít, ngươi có lòng tham không đáy, sẽ không có được gì cả!"
Con chồn cười lớn.
10
Người đàn ông chết không nhắm mắt.
Con chồn chuyển ánh mắt sang chúng tôi.
Prometheus lập tức tiến lên, dùng ngọn đuốc đốt cháy quần áo của nó.
Nó cười khẩy một tiếng, hóa thành nguyên hình rồi chui ra khỏi lớp da, nhanh chóng trốn đi.
Cùng lúc đó, tấm thiệp Giáng sinh trong túi tôi hơi nóng lên, trên đó viết:
[Khi tuyết ngừng rơi, sẽ không ai có thể thoát khỏi đêm Giáng sinh này.]
Tôi có thể cảm nhận được, tuyết trên trời không còn rơi dày như trước nữa.
"Vậy phải làm thế nào?" Tôi siết chặt tấm thiệp hỏi.
[Con người đã mời Ông già Noel đến, từng người từng người một chết đi.]
[Vết nứt trên mặt đất ngày càng lớn, cho đến khi có người dùng ánh sáng xua tan bóng tối, lấp đầy khe nứt, con người mới thoát khỏi nguy hiểm.]
Sau khi hiển thị xong hai dòng chữ cuối cùng, tấm thiệp Giáng sinh hóa thành tro bụi.
Tiếng chuông điểm giờ lúc nửa đêm vang lên.
Dưới chân tôi xuất hiện một hộp quà tinh xảo.
Là "quà" do "Ông già Noel" tặng cho tôi.
Tôi dùng sức đá mạnh nó bay đi nhưng giây tiếp theo nó lại xuất hiện dưới chân tôi.
Tình cảnh của Tề Thích cũng giống như tôi.
Chúng tôi đều cảm thấy hoảng sợ.
[Tránh để Ông già Noel tặng quà cho bạn nhưng nếu không may nhận được thì hãy nhanh chóng chuyển cho người khác.]
Ở đây ngoài Prometheus ra thì không còn ai khác.
"Nhanh nhanh nhanh! Giúp tôi xử lý nó đi!"
Tề Thích cầm lấy món quà nhét vào lòng Prometheus.
"Này! Cậu làm thế không hay lắm đâu! Vậy tôi phải làm sao?!" Tôi hét lớn về phía Tề Thích.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận