Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

BẠN CÙNG PHÒNG YÊU NỮ GHÉT NAM

Chương 1

Ngày cập nhật : 2025-07-28 10:48:33
Sau kỳ nghỉ đông, ký túc xá của tôi bỗng xuất hiện một cô bạn cùng phòng mới, tự nhận mình là kiểu “yêu nữ ghét nam”.
Ngày hôm sau, toàn bộ mỹ phẩm trong phòng chẳng biết từ lúc nào đã chui hết vào ngăn tủ của cô ta.
Cô ta còn bĩu môi nói: “Các cậu trang điểm chẳng phải để nịnh đàn ông đó sao?”
Thế mà hôm sau, vừa gặp bạn trai tôi, cô ta lập tức trang điểm lộng lẫy, lông mày môi son chỉn chu.
Cô ta còn kéo tay tôi, nũng nịu với anh ta: “Anh không được cướp bảo bối của em đâu nhé!”
Sau lưng thì lén lút gửi cho anh ta những tin nhắn đầy mập mờ.
Chịu hết nổi, tôi tìm đến tận nơi để nói cho ra lẽ.
Ấy vậy mà trên mạng xã hội, cô ta lại tự xưng mình là tiểu thư nhà họ Giang, còn là “người phụ nữ độc lập”, nhờ thế mà gom được không ít fan.
Cô ta vừa cảm ơn rối rít mấy “đại ca” tặng quà, vừa rưng rưng khóc: “Chỉ vì em không nịnh đàn ông mà bị cô ta bắt nạt đến thế này.”
Tôi chỉ bật cười.
Từ khi nào mà bố mẹ tôi lại đẻ thêm một đứa con gái như vậy nhỉ?
1
Hôm nay là buổi dạ hội chào tân sinh viên sau khai giảng, tôi được đi làm MC.
Tan học về ký túc xá, việc đầu tiên tôi làm là chuẩn bị trang điểm, nhưng không ngờ toàn bộ mỹ phẩm của mình bỗng dưng biến mất.
Nhìn cái tủ trống trơn, tôi kinh hãi kêu lên: “Bộ mỹ phẩm của tớ đâu rồi?”
Một bạn cùng phòng khác cũng có tiết mục biểu diễn trong dạ hội là Tinh Tinh cũng hoảng hốt: “Mỹ phẩm của tớ cũng không thấy đâu!”
Một cô bạn khác nghe tiếng cũng vội mở tủ kiểm tra.
Kết quả là mỹ phẩm của cả ba chúng tôi đều mất sạch.
Chúng tôi nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cho đến khi cô bạn cùng phòng mới Giang Nguyệt Nguyệt vừa ngân nga hát vừa bước vào phòng.
Tinh Tinh lập tức gọi: “Nguyệt Nguyệt, cho bọn tớ mượn mỹ phẩm được không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-n-c-ng-ph-ng-y-u-n-gh-t-nam&chuong=1]

Mỹ phẩm của bọn tớ biến mất hết rồi.”
Tôi cũng nhắc thêm: “Phải rồi, cậu cũng kiểm tra xem mỹ phẩm của mình có bị mất không đi.”
Giang Nguyệt Nguyệt nhìn chúng tôi, vẻ mặt ngơ ngác: “Các bảo bối xinh đẹp, các cậu đã thế này rồi thì còn trang điểm làm gì?”
“Trang điểm để hầu ai nhìn? Chẳng lẽ là để nịnh đàn ông à?”
Tôi nhớ lại vào lần đầu tiên mình kéo vali bước chân vào ký túc xá, có một bóng người lao thẳng đến ôm lấy tôi: “Xin chào, mình là Giang Nguyệt Nguyệt, bạn cùng phòng mới của cậu.”
Nói xong, cô ta buông tôi ra rồi quay sang cười với mấy bạn khác: “Mình yêu con gái, ghét đàn ông, nên các cậu đều là bảo bối của mình.”
Phòng chúng tôi vốn trống một chỗ, cô giáo phụ trách cũng báo trước rằng đầu kỳ sẽ có bạn mới dọn vào.
Khi đó, tôi cứ nghĩ có thêm bạn cùng phòng cũng chẳng có gì thay đổi.
Nhưng không ngờ giờ đây, cô ta lại bắt đầu đứng ra “lên lớp” cho bọn tôi.
Tôi nghe mà chẳng hiểu nổi, chỉ sốt ruột liếc đồng hồ: “Tối nay tớ phải làm MC, Nguyệt Nguyệt, mau xem mỹ phẩm của cậu còn không đi.”
Giang Nguyệt Nguyệt ung dung về chỗ, mở ngăn kéo.
Chỉ thoáng nhìn, tôi đã thấy bên trong chất đầy mỹ phẩm.
Tinh Tinh mừng rỡ kêu lên: “Nguyệt Nguyệt, mỹ phẩm của cậu vẫn còn! Nhanh cho bọn tớ mượn với, tối nay tớ cũng phải diễn!”
Ai dè, Giang Nguyệt Nguyệt “rầm” một tiếng đóng sập ngăn kéo, còn tiện tay treo ổ khóa lên.
Lúc này tôi đã hiểu ra, cau mày: “Giang Nguyệt Nguyệt, cậu dọn hết mỹ phẩm của bọn tớ vào tủ cậu, vậy là có ý gì đây?”
Tinh Tinh cũng giật mình nhận ra.
Giang Nguyệt Nguyệt nhét chìa khóa vào túi, làm bộ khó xử: “Các bảo bối, các cậu phải đi dạ hội thì cứ đi, việc gì phải trang điểm? Không trang điểm thì cậu không MC được à? Tinh Tinh không diễn nổi à?”
Tôi thực sự không hiểu nổi tại sao Giang Nguyệt Nguyệt lại nói ra những lời như vậy.
Chỉ nghĩ chắc cô ta từng bị ảnh hưởng hay kích động gì bên ngoài.
Tinh Tinh nghe vậy giận dữ quát: “Ý cậu là sao? Mấy bạn nam đi diễn cũng trang điểm đấy, sao cậu không nói họ là ‘đực cưng’?”
Giang Nguyệt Nguyệt kinh ngạc nhìn cô ấy, chớp mắt: “Bảo bối, cậu đang tìm cớ để nịnh đàn ông đấy à?”
Hai người càng cãi càng to tiếng.
Tôi thấy thời gian sắp cạn, bèn bước thẳng đến trước mặt cô ta: “Lấy chìa khóa ra đây! Trả lại mỹ phẩm cho bọn tớ! Cậu có biết đây là ăn trộm không?”
Tinh Tinh cũng sốt ruột dậm chân: “Chúng ta sắp trễ rồi!”
Ai ngờ Giang Nguyệt Nguyệt bước tới cửa sổ, vung tay ném thẳng chìa khóa ra ngoài.
Cô ta giả bộ ấm ức: “Ôi, lỡ tay đánh rơi mất rồi. Hay các cậu tự đi tìm đi?”
Tôi tức đến nỗi thở dồn dập, nhưng cũng chẳng còn thời gian, chỉ kéo Tinh Tinh chạy đi.
May mà tìm được nữ MC diễn cùng tôi, mượn được mỹ phẩm giải quyết tạm.
Cuối cùng, dạ hội vẫn diễn ra suôn sẻ.
Nhưng việc mỹ phẩm của bọn tôi bị lấy đi một cách vô lý, nghĩ đến là bực.
Tính tối về sẽ đi tìm Giang Nguyệt Nguyệt hỏi cho rõ, nhưng không ngờ cả đêm cô ta không về.
Sáng hôm sau, trước khi đi học, tôi bỗng cảm thấy một dòng ấm nóng.
Nhìn lịch, đúng là đến kỳ kinh nguyệt, tôi mở tủ thì phát hiện băng vệ sinh cũng đã hết sạch.
Đành phải hỏi: “Có ai còn băng vệ sinh không? Tớ hết mất mà quên mua.”
Vừa dứt lời, Giang Nguyệt Nguyệt ném cho tôi một gói.
Khoảnh khắc ấy, tôi hơi chột dạ, tự hỏi có phải mình đã hiểu lầm cô ta không.
Có lẽ cô ta chỉ là một người quá nhạy cảm với vấn đề giới tính thôi.
Xong việc, tôi vội vàng tới lớp.
Nhưng vừa bước vào, tất cả ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía tôi, nóng rực đến mức khiến tôi nghi ngờ liệu trên mặt mình có dính gì không.
Vừa ngồi xuống, một nam sinh từng theo đuổi tôi liền lớn tiếng: “Giang Nhược Hy, may mà hồi đó cậu từ chối tôi!”
“Không ngờ cậu lại trơ trẽn như vậy!”
Lời vừa dứt, cả lớp lập tức rì rầm bàn tán.

Bình Luận

0 Thảo luận