4
Tôi mở trang cá nhân của Giang Nguyệt Nguyệt.
Trong video, ngoài khoe siêu xe, biệt thự thì toàn là túi hiệu, đồ xa xỉ.
Nhưng nhìn kỹ, tôi lại thấy vô cùng quen mắt.
Bởi vì tất cả đều là đồ trong nhà tôi.
Cô ta đã có thể quay được xe ở bãi đỗ nhà tôi, cả đồ trong nhà, thì một suy đoán hiện lên trong đầu tôi.
Tôi nhắn cho bố mẹ: “Trong mấy nhân viên nhà mình, có ai họ Giang không?”
Rất nhanh, bố mẹ đáp lại: “Không có đâu, con gái cưng, sao vậy?”
Tôi còn chưa kịp trả lời, cửa ký túc xá vang lên tiếng gõ.
Một cô gái ôm bó hoa, nói: “Tôi là nhân viên giao hàng trong trường, đây là hoa Lục Hạo Nghiêm gửi.”
Cửa vừa mở, Tinh Tinh lập tức nhìn về phía tôi: “Nhược Hy, bạn trai cậu tặng hoa cho cậu này.”
Tôi ngơ ngác đứng dậy.
Cô gái kia nhìn điện thoại, hỏi lại: “Bạn là Giang Nguyệt Nguyệt à?”
Nghe đến cái tên đó, tôi nhất thời không kịp phản ứng, chỉ đờ đẫn hỏi: “Hoa này… tặng cho ai?”
Cô gái lặp lại:“Cho Giang Nguyệt Nguyệt, bạn là Giang Nguyệt Nguyệt à?”
Chưa kịp để tôi hiểu chuyện, Giang Nguyệt Nguyệt đã lao đến, giật lấy bó hoa: “Tôi là Giang Nguyệt Nguyệt.”
“Rầm” một tiếng, cô gái giao hàng đóng cửa, rời đi.
Tôi như bị sét đánh, đứng chết trân tại chỗ.
Tinh Tinh cũng tròn mắt: “Chuyện quái gì vậy? Chắc nhầm lẫn gì chứ?”
Giang Nguyệt Nguyệt ôm hoa, nhìn vào điện thoại, ra vẻ phiền não: “Mình cũng không ngờ anh ấy lại bắt đầu theo đuổi em.”
“Giờ thì càng khó nói rõ ràng rồi.” Cô ta ngẩng đầu, liếc sang tôi: “Nhược Hy bảo bối, cậu sẽ không giận chứ? Mình thực sự không hiểu vì sao đâu.”
Trên livestream, bình luận nổ tung: “Nguyệt Nguyệt, đừng tự trách! Điều này chứng tỏ cậu quyến rũ thôi!”
“Đúng thế, một bên là tiểu thư nhà họ Giang, một bên là con đàn bà chanh chua, ai chẳng biết chọn ai.”
Giang Nguyệt Nguyệt vừa liếc nhìn tôi, vừa cười: “Được rồi, mọi người đừng náo loạn nữa.”
“Mình đâu dễ theo đuổi vậy, một bó hoa thì đừng mơ.”
Tôi chẳng buồn quan tâm, mở điện thoại của mình.
Ngay trước đó, Lục Hạo Nghiêm vừa nhắn tin cho tôi: “Chúng ta chia tay đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-n-c-ng-ph-ng-y-u-n-gh-t-nam&chuong=4]
Thật ra anh chẳng còn yêu em từ lâu.”
Nhìn lại tấm thiệp trên bó hoa kia: Gửi tiểu thư nhà họ Giang (Nguyệt Nguyệt).
Tôi chỉ thấy nực cười.
Hóa ra, tôi mù mắt chọn nhầm người.
Lập tức chặn thẳng Lục Hạo Nghiêm.
Tôi định mở máy tính làm bài tập nhóm, nhưng Giang Nguyệt Nguyệt vẫn livestream ầm ĩ, lải nhải không ngừng: “Trước đây, cô ta vì sống không đoan chính mà rối loạn kinh nguyệt, chính tôi đã cho mượn băng vệ sinh, nhờ mọi người quan tâm đến sức khỏe cô ta, vậy mà cô ta còn đến cãi nhau với tôi.”
“Con gái vốn nên giúp đỡ lẫn nhau, nếu lần sau xảy ra, tôi vẫn sẽ cho cô ta mượn băng vệ sinh.”
“Đừng ghen tị vì tôi là tiểu thư nữa, bố mẹ tôi chưa từng bầu bạn với tôi, đặc biệt là bố tôi, tôi còn nghi ông ấy có bồ nhí bên ngoài. Haiz, đàn ông đều như nhau cả…”
Cô ta tuôn ra toàn những định kiến sáo rỗng về gia đình giàu có.
Bố mẹ tôi dù công việc bận rộn đến mấy thì vẫn luôn dành thời gian cho tôi.
Hơn nữa, tình yêu của bố mẹ vốn là sòng phẳng, ngang hàng và họ thật sự rất yêu nhau.
Tôi lớn lên trong một gia đình đầy ắp tình thương.
Nghe cô ta bịa đặt trắng trợn về bố mẹ mình, tôi siết chặt nắm tay, gào lên: “Câm miệng ngay!”
“Cô vốn chẳng phải tiểu thư nhà họ Giang! Đừng có bịa đặt như thế!”
Giang Nguyệt Nguyệt mở to mắt, ánh lên vẻ ngơ ngác: “Bảo bối, nếu mình không phải tiểu thư nhà họ Giang thì chẳng lẽ cậu là?”
Tôi còn chưa kịp nói, cô ta đã “phì” một tiếng, bật cười.
“Nếu đã có người nghi ngờ thân phận của mình, mình sẽ về nhà, livestream trực tiếp tại nhà mình, cũng mời các bạn cùng lớp đến chơi.”
“Lúc đó, ai thật, ai giả, sẽ biết ngay thôi.”
5
Cuối tuần này sao?
Phải rồi, cuối tuần này bố mẹ đều đi công tác.
Tôi nghĩ, bố mẹ không có nhà, tôi cũng chẳng cần phải về.
Trong livestream, đám người thi nhau gõ: “Con nhỏ Giang Nhược Hy kia vì cũng họ Giang nên tưởng mình là tiểu thư nhà họ Giang chắc?”
“Cười chết mất, ngồi đợi cuối tuần xem Nguyệt Nguyệt vả mặt đồ giả danh thôi.”
“Lần đầu thấy có người không biết xấu hổ như vậy!”
“Trời ạ, tôi sắp được tham quan biệt thự rồi sao!”
Giang Nguyệt Nguyệt có thể tự do ra vào nhà tôi, còn nắm rõ nhà tôi lúc nào có người, lúc nào vắng người.
Chắc chắn là con gái của một trong những nhân viên nhà tôi thuê.
Nhưng là ai?
Tôi nghĩ nát óc cũng không nhớ nổi ai họ Giang.
Sau chuyện đó, Giang Nguyệt Nguyệt yên lặng được mấy hôm.
Cho đến thứ Sáu, tôi đột nhiên nôn mửa, tiêu chảy liên tục.
Hôm ấy, vốn là ngày tôi đi phỏng vấn trợ lý hiệu trưởng.
Bản thảo tôi đã thức trắng đêm soạn xong, không ngờ sáng nay người lại thành ra thế này.
Chạy vào nhà vệ sinh mấy lần, cả người mềm nhũn, đi còn không vững.
Nhưng rõ ràng tôi đâu ăn uống linh tinh gì.
Bất đắc dĩ, tôi đành bỏ lỡ buổi phỏng vấn, đau đớn đánh mất cơ hội.
Buổi trưa, vừa ra khỏi nhà vệ sinh, tôi đã thấy một bóng người đứng trước bàn mình.
Là Giang Nguyệt Nguyệt.
Cô ta đang cho thứ gì đó vào phần cơm giảm mỡ của tôi.
Tôi quát lên, cô ta bị dọa giật mình.
Tôi yếu ớt đến không còn sức tức giận, chỉ thều thào: “Cô vừa bỏ gì vào đó?”
Ánh mắt Giang Nguyệt Nguyệt láo liên, mặt đầy chột dạ: “Không phải cậu muốn giảm cân sao? Mình bỏ thuốc xổ vào cơm giảm mỡ giúp cậu, cho cậu gầy nhanh hơn!”
Tôi vịn giường, không đáp.
Cô ta lại càng hống hách: “Mình giảm cân cho cậu, phục vụ cái đẹp cho cậu!”
“Cậu giảm cân cho ai xem chứ? Không phải để quyến rũ đàn ông à?”
Nghe thế, tôi bật cười giận dữ: “Trong đầu cô ngoài mấy chuyện nam nữ thì còn biết nghĩ gì khác không?”
“Chẳng lẽ tôi không thể vì bản thân mình sao?”
Mấy ngày Tết tôi tăng cân kha khá. Đến phòng gym, huấn luyện viên nói tỷ lệ mỡ quá cao, khó lên cơ.
Tôi nhìn bảng đo mỡ, quả thực đã cao, nếu không chú ý sẽ vượt mức bình thường.
Nên tôi mới bắt đầu giảm mỡ, không chỉ để cơ bắp đẹp hơn, mà quan trọng là vì sức khỏe.
Giang Nguyệt Nguyệt nhướng mày: “Hừ, câu này cậu tự nghe còn tin nổi à? Vì bản thân mình?”
“Cậu rõ ràng chỉ thích nịnh đàn ông, mong đàn ông ai cũng mê cậu.”
Khóe môi cô ta cong lên một nụ cười: “À đúng rồi, quên nói, vị trí trợ lý hiệu trưởng mình đã phỏng vấn thành công rồi.”
“Đoán xem mình dùng bản thảo nào để qua phỏng vấn?”
Tôi lập tức nhớ ra, sáng nay lúc tôi vừa từ nhà vệ sinh về, Giang Nguyệt Nguyệt đúng lúc đang lảng vảng trước bàn tôi.
Tôi nhìn cô ta, kinh ngạc lẫn phẫn nộ: “Cô trộm bản thảo của tôi?”
“Đây là thứ mà cô gọi là yêu phụ nữ?”
“Rốt cuộc ai mới là kẻ giả nhân giả nghĩa, ai mới là kẻ làm màu?”
Giang Nguyệt Nguyệt giả bộ ngây thơ: “Mình dựa vào năng lực của mình, đó mới là phụ nữ độc lập.”
“Phụ nữ độc lập thì nên chỉ nghĩ cho mình, chỉ sống vì mình.”
Cô ta khẽ cười lạnh, xoay người định đi.
Dù tôi yếu đến mức chẳng buồn cãi, nhưng tức giận vẫn bốc lên.
Bản thảo đó là tôi cặm cụi ba ngày ba đêm mới hoàn thành.
Vốn đã tiếc nuối vì lỡ cơ hội, giờ cô ta còn dám ăn cắp công sức của tôi!
Tôi túm ngay cuốn sách trên bàn, ném thẳng về phía cô ta: “Đồ vô liêm sỉ!”
Quyển sách đập thẳng vào đầu Giang Nguyệt Nguyệt, cô ta hét lên đau đớn, ôm lấy đầu.
Quay lại, gương mặt giận dữ ban nãy chỉ tồn tại một giây, lập tức biến mất.
Thay vào đó là vẻ ấm ức: “Nhược Hy, mình quan tâm đến quan tâm cậu mà cậu dám ném sách vào mình.”
“Chỉ vì mình đã qua vòng phỏng vấn thôi sao?”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận