Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

BẠN CÙNG PHÒNG YÊU NỮ GHÉT NAM

Chương 6

Ngày cập nhật : 2025-07-28 10:49:50
7
Tôi không nói gì.
Bởi vì những tổn thương mà Giang Nguyệt Nguyệt đã gây ra cho tôi trong những ngày qua… thật sự quá sâu.
Tôi không thể vì một câu “xin lỗi” mà tha thứ cho cô ta.
Cô ta chợt nhớ ra livestream vẫn đang mở, vội vàng tắt ngay.
Nhưng tất cả đã muộn.
Người trong phòng livestream cũng bừng tỉnh: “Quả nhiên, trên mạng chẳng có gì là thật cả!”
“Ăn cắp bản thảo của người khác để đi phỏng vấn, còn mạnh miệng nói mình là phụ nữ độc lập?”
“Nguyệt Nguyệt, nói gì đi chứ, tôi là fan cứng của cô mà!”
“Cái người trên kia bị ngu à? Đến nước này còn fan cứng gì nữa?”
“Cái trò ‘yêu phụ nữ’ quái quỷ gì, tôi thấy cô ta ghét phụ nữ hơn ai hết! Toàn giở mấy trò đê tiện lên phụ nữ thôi.”
Sau ngày đó, tài khoản mạng xã hội của Vương Nguyệt Nguyệt bị chửi tơi tả một thời gian, cuối cùng cũng bị khóa vì lan truyền tin thất thiệt.
Bà Vương cũng bị nhà tôi cho nghỉ việc.
Bởi bà buông thả con gái, để cô ta lợi dụng lúc nhà vắng người, tùy tiện vào phòng chúng tôi lục lọi đồ đạc.
Vương Nguyệt Nguyệt còn nhắn cho tôi rất nhiều tin, toàn là xin tha thứ.
Tôi không trả lời, trực tiếp chặn cô ta.
Tôi cứ tưởng mọi chuyện cuối cùng cũng hạ màn.
Nhưng ngoài ý muốn, một biến cố khác lại xảy ra.
Hôm đó, vừa bước chân qua cổng trường, tôi đã cảm thấy có gì không ổn.
Có người, rất nhiều người, gần như tất cả.
Bất kể quen hay không quen, họ đều nhìn tôi.
Ánh mắt chất chứa những cảm xúc khó gọi tên, như thể có điều gì đó sắp bật ra.
Bị những ánh nhìn ấy dán chặt, da đầu tôi tê dại, lông tơ dựng đứng.
Trong lòng tràn đầy bất an.
Vừa vào ký túc, Tinh Tinh vội chạy tới, chìa điện thoại: “Nhược Hy! Cậu xem đi, ai đã đăng cái này!”
Trên bài đăng chỉ có một tấm ảnh, ảnh nửa người trên của tôi, chỉ mặc nội y, đang bất tỉnh trên giường.
Khoảnh khắc ấy, đầu óc tôi “ong” một tiếng, máu như chảy ngược.
Tấm ảnh này… tôi nhận ra ngay lập tức.
Là lúc tôi và Lục Hạo Nghiêm ở khách sạn.
Tên khốn này!
Sau khi làm xong chuyện đó, lại dám lén chụp!
Tay tôi cầm điện thoại run không ngừng.
Tinh Tinh vội nắm tay tôi: “Nhược Hy, hay là… chúng ta báo cảnh sát?”
Tôi dội nước lạnh rửa mặt, cố trấn tĩnh.
Rồi xông thẳng ra khỏi ký túc, tìm đến lớp học của Lục Hạo Nghiêm.
Anh ta vừa bước ra, tôi lập tức giáng cho anh ta một cái tát.
Anh ta không tức giận, trái lại còn cười nhạo: “Ồ, cô còn dám đến trường à?”
“Mấy tấm ảnh đó lan tràn cả rồi, tsk tsk.”
Đám bạn bên cạnh anh ta cười rộ lên.
Tôi nhíu mày: “Ảnh nào?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-n-c-ng-ph-ng-y-u-n-gh-t-nam&chuong=6]

Tôi nghe không hiểu anh nói gì.”
Lục Hạo Nghiêm mở ngay bức ảnh trên điện thoại: “Ảnh nào à? Chính là cái này.”
Tôi lạnh giọng: “Người trong ảnh không phải tôi.”
Anh ta phá lên cười: “Đừng có chối trắng trợn! Rõ ràng là mặt cô!”
Tôi siết chặt nắm tay, nghiến răng: “Đây là ảnh tổng hợp bằng AI.”
“Tôi cũng có thể làm ra ảnh khỏa thân của anh bằng AI.”
Nhìn đám sinh viên tụ tập càng lúc càng đông, mày Lục Hạo Nghiêm nhíu chặt:
“Nói bậy! Đây là ảnh tôi chụp, tôi còn không biết à?”
Tôi giơ điện thoại lên tai: “Chú cảnh sát, chú nghe rõ rồi chứ?”
Sắc mặt anh ta lập tức tái mét.
Chẳng bao lâu, Lục Hạo Nghiêm bị cảnh sát đưa đi.
Ảnh đã được gỡ, nhưng dư chấn vẫn còn.
Cố vấn viên lập tức mở một buổi họp lớp.
Cô ấy nhíu mày, ngay lúc tôi còn tưởng sẽ bị phê bình…
Thì không ngờ cô ấy nói: “Cơ thể chúng ta ai cũng giống nhau, một tấm ảnh có gì đáng bị đồn thổi?”
“Trên ảnh cũng chỉ là một cơ thể phụ nữ, chẳng có gì phải xấu hổ.”
“Tôi có thể nói đó là thân thể tôi, cô lao công cũng có thể nói thế, mọi nữ sinh ở đây đều có thể nói thế. Chúng ta đều là phụ nữ, đều giống nhau cả.”
“Các em đều là người trưởng thành rồi, chẳng lẽ muốn tôi dạy lại bài Sinh lý cơ bản sao?”
Khoảnh khắc ấy, cái đầu đang cúi thấp của tôi mới dám ngẩng lên.
Thì ra, chuyện này tôi không cần thấy nhục nhã.
Tôi bừng tỉnh.
Đàn ông có thể cởi trần ngồi lề đường ăn thịt xiên nướng.
Tôi lại vì một bức ảnh nửa người trên mà cúi đầu sao?
Kẻ sai là Lục Hạo Nghiêm, không phải tôi.
Sau buổi họp lớp ấy, tôi như trút được gánh nặng.
Cả những ánh mắt khác lạ cũng biến mất.
Trong trường thậm chí còn có nữ sinh tổ chức một triển lãm về nữ giới.
Và lần nữa tôi gặp Vương Nguyệt Nguyệt là một tuần sau.
8
Vừa nhìn thấy tôi ở công trường, cô ta đã nheo mắt, giọng đầy căm hận: “Không ngờ mày vẫn có thể sống thoải mái thế này à?”
Ngay lúc đó, tôi lập tức hiểu ra, chuyện Lục Hạo Nghiêm tung ảnh của tôi lên mạng, là do Vương Nguyệt Nguyệt xúi giục.
Dù gì, với cái đầu óc của Lục Hạo Nghiêm, anh ta tuyệt đối không thể nghĩ ra chiêu hèn hạ đó.
Chỉ có phụ nữ mới biết phải làm thế nào mới có thể đâm vào chỗ đau nhục nhất của phụ nữ.
Tôi lạnh giọng: “Đây chính là cái cô gọi là ‘yêu phụ nữ, ghét đàn ông’ sao?”
“Cùng là phụ nữ, cô lại dùng trò bẩn này với tôi?”
Vương Nguyệt Nguyệt chớp chớp mắt, làm bộ vô tội: “Chẳng phải mày cũng khiến tao bị đuổi học, làm mẹ tao mất việc sao?”
“Tao chỉ trả lại thôi.”
Tôi nhíu mày: “Tất cả đều là do cô tự chuốc lấy. Cô làm mẹ mất việc, cũng chính là tự hủy hoại bản thân thành ra thế này!”
Vương Nguyệt Nguyệt bắt đầu méo mó khuôn mặt, gào lên: “Yêu phụ nữ? Mày sinh ra đã hơn tao, giàu hơn tao, dựa vào cái gì tao phải yêu mày?”
“Tao chỉ cần đạt được mục đích, tao chính là phụ nữ độc lập!”
“Còn mày mới là loại nịnh đàn ông! Hẹn hò với đàn ông, còn trang điểm làm đẹp vì họ!”
Tôi lắc đầu, đáp: “Trang điểm là quyền tự do của chúng ta.”
“Hẹn hò cũng là quyền tự do của chúng ta.”
“Tại sao phụ nữ lại phải bị áp đặt đủ mọi chuẩn mực, còn đàn ông thì không?”
“Cô chẳng qua chỉ là từ cực đoan này nhảy sang cực đoan khác mà thôi.”
Vương Nguyệt Nguyệt nghiến răng gào to: “Câm miệng!”
“Mày chỉ đang viện cớ cho cái trò nịnh đàn ông của mày thôi!”
Tôi hỏi lại: “Vậy tại sao cô lại trang điểm khi gặp Lục Hạo Nghiêm?”
“Cô giương cờ ‘yêu phụ nữ’, rốt cuộc là để đạt được điều gì?”
Vương Nguyệt Nguyệt cười nhạt: “Tao chỉ muốn cho mày thấy cái thằng đàn ông mày nịnh bợ chẳng phải thứ tốt đẹp gì.”
“Tất cả đàn ông đều không ra gì cả! Để giấc mơ nịnh đàn ông của mày tan nát!”
Cô ta càng nói càng điên loạn: “Tại sao tao tự mình phấn đấu lại rơi vào bước đường này?”
“Còn mày, chỉ dựa vào gia đình mà đứng trên cao như vậy!”
Bất chợt, cô ta rút từ túi ra một con dao gọt hoa quả, lao thẳng về phía tôi:
“Tao muốn mày đền mạng! Đi chết đi!”
Tôi không kịp né, may mà vệ sĩ trong xe kịp lao ra, chắn trước người tôi, đè cô ta xuống đất.
Dù tim vẫn đập loạn, tay run lẩy bẩy, tôi vẫn bấm gọi cảnh sát.
Cảnh sát đến rất nhanh, khống chế cô ta.
Vương Nguyệt Nguyệt như phát điên, gào khóc xé họng: “Tại sao? Tại sao?”
Tôi nhìn cô ta, lạnh nhạt: “Bởi vì cô chỉ biết đạt được mục đích bằng mọi thủ đoạn.”
“Cái gọi là ‘phụ nữ độc lập’, chẳng qua chỉ là lớp vỏ che đậy lòng tham và sự bỉ ổi của cô.”
“Hơn nữa, ai định nghĩa ‘phụ nữ độc lập’?”
Người ta luôn hô hào phải làm phụ nữ độc lập.
Nhưng tại sao phụ nữ muốn độc lập lại phải gánh cả đống quy chuẩn?
Phải không yêu, không cưới, không gần đàn ông.
Phải không dựa bố mẹ, không cần bất kỳ sự giúp đỡ nào.
Phải kiềm chế cảm xúc, phải mạnh mẽ, dứt khoát, không được mềm yếu.
Phải cái này, phải cái kia.
Nhưng tôi chưa từng nghe ai nói về “đàn ông độc lập” cả.
Vương Nguyệt Nguyệt lặng lẽ nhìn tôi thật sâu, rồi òa khóc nức nở.
Cảnh sát trực tiếp áp giải cô ta lên xe.
Nhìn bóng dáng nhếch nhác của cô ta khuất dần, tôi chợt nhớ đến ngày cô ta mới chuyển đến ký túc.
Cô ta nắm tay tôi, hồ hởi gọi một tiếng “bảo bối”, còn cười đùa gọi chúng tôi thân mật.
Và khoảnh khắc cô ta ném cho tôi miếng băng vệ sinh hôm ấy.
Tôi không biết, những ân cần đó, liệu có giây phút nào là thật lòng?
Về lại trường, tôi cũng tham gia vào đội thiết kế cho triển lãm nữ giới.
Tôi không muốn trở thành “phụ nữ độc lập” theo bất cứ khuôn mẫu nào.
Tôi chỉ muốn trở thành một phiên bản của chính mình mà tôi hài lòng.
(Hết)

Bình Luận

0 Thảo luận