3
Tôi chỉ bản thân được ăn diện xinh đẹp một chút trong ngày sinh đẹp của mình, vậy cũng tính là sai sao?
Không buồn đôi co với cô ta nữa, tôi lập tức ra ngoài mua một chiếc váy khác.
Nhưng không ngờ, Giang Nguyệt Nguyệt luôn mồm phản đối chúng tôi trang điểm lại đánh phấn tô son kỹ lưỡng, xuất hiện ở buổi tiệc sinh nhật của tôi.
Thỏi son đỏ trên môi cô ta, tôi chỉ liếc một cái đã nhận ra ngay, chính là thỏi son phiên bản giới hạn của tôi.
Khi đó, tôi đang ngồi cạnh bạn trai Lục Hạo Nghiêm.
Giang Nguyệt Nguyệt thản nhiên chen vào giữa, nắm tay tôi, làm bộ nũng nịu với Lục Hạo Nghiêm: “Anh không được cướp bảo bối của em đâu nhé!”
“Đồ đàn ông đáng ghét, tránh ra chỗ khác, em muốn ngồi với bảo bối của em.”
Chỉ nghe tiếng “bảo bối” ấy thôi, tôi đã nổi hết da gà.
Tôi không buồn đáp, chỉ mỉm cười nói với mọi người: “Đủ người rồi, chúng ta ăn thôi.”
Trong bữa tiệc, Lục Hạo Nghiêm bóc một bát tôm, đưa đến trước mặt tôi.
Mỗi lần như vậy đều bị Giang Nguyệt Nguyệt chặn ngang.
Cô ta vừa cười vừa quát: “Không được gắp đồ cho bảo bối của tôi!”
“Đừng mong dùng mấy trò rẻ tiền này mà dụ dỗ bảo bối của tôi!”
Nói xong, cô ta đổ cả bát tôm vào bát mình, vui vẻ ăn luôn.
Tôi chẳng hiểu hôm nay Giang Nguyệt Nguyệt bị làm sao mà lại tỏ ra nhiệt tình với tôi đến thế.
Cái “nhiệt tình” ấy chỉ chấm dứt khi Lục Hạo Nghiêm đứng dậy đi vệ sinh, cô ta mới buông tay tôi, không thèm nói thêm câu nào.
Chẳng lâu sau, cô ta cũng rời khỏi chỗ.
Tôi mải trò chuyện với bạn bè, không bận tâm, cho đến khi điện thoại rung lên.
Là Lục Hạo Nghiêm nhắn.
“Nhược Hy, đây là bạn cùng phòng của em à?”
Ngay sau đó, anh ta gửi một ảnh chụp màn hình.
Trong ảnh là lời mời kết bạn từ Giang Nguyệt Nguyệt, ghi: “Tôi phản đối anh ở bên bảo bối của tôi!”
Tin nhắn thứ hai: “Mau ra khỏi nhà vệ sinh đi, tôi có bí mật về cô ấy muốn kể cho anh.”
Nhìn xong, tôi lập tức đi thẳng đến nhà vệ sinh.
Trước mắt tôi là cảnh Giang Nguyệt Nguyệt đang tươi cười, tay nhẹ nhàng đấm vào ngực Lục Hạo Nghiêm.
Ngay sau đó, cô ta cất giọng: “À đúng rồi, hai người chưa ngủ với nhau chứ?”
“Nhược Hy bảo bối của em trước đó lỡ dính bầu, giờ còn đang bồi bổ cơ thể đấy, anh đừng có làm bừa.”
Một cơn tức giận bùng lên.
Quả nhiên, cô ta vẫn đang dựng chuyện hãm hại tôi!
Tôi lao đến, hất mạnh cô ta ra, gầm lên: “Giang Nguyệt Nguyệt!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-n-c-ng-ph-ng-y-u-n-gh-t-nam&chuong=3]
Đây là cái kiểu ‘yêu nữ ghét nam’ mà cô nói à?!”
Nào ngờ, cô ta thuận thế ngã xuống đất, mắt ầng ậc nước, dáng vẻ yếu đuối tội nghiệp: “Bảo bối, mình đâu có định quyến rũ bạn trai của cậu…”
“Chúng mình chỉ tình cờ chạm mặt ở cửa nhà vệ sinh thôi. Mình coi cậu là bạn, sao cậu lại coi mình là tình địch?”
Trước những lời bịa đặt trơ trẽn ấy, tôi chết sững.
Rõ ràng tôi chưa từng nói gì như thế, tại sao cô ta lại dựng lên chuyện này?
Nhưng chẳng mấy chốc, tôi hiểu ra ý đồ của cô ta.
Có lẽ do ồn ào quá, nhiều bạn trong buổi tiệc đã kéo đến xem.
“Giang Nhược Hy bị ám ảnh giới tính đấy, cứ thấy nam nữ đứng cạnh nhau là lập tức nghĩ bậy!”
“Vừa nãy Giang Nguyệt Nguyệt cứ gọi Nhược Hy là ‘bảo bối’, bảo thích Nhược Hy, tôi còn tin. Làm sao mà quyến rũ bạn trai cô ấy chứ?”
“Giang Nhược Hy vốn chẳng ra gì nên chắc nhìn ai cũng thấy chẳng ra gì.”
“Tránh xa Giang Nhược Hy với bạn trai cô ta đi, kẻo không khéo bị mắng là tiểu tam.”
Buổi tiệc sinh nhật của tôi, cứ thế mà tan trong cảnh hỗn loạn.
Ngay cả bánh sinh nhật chưa kịp cắt, điều ước cũng chẳng kịp ước.
Dù tôi có giải thích thế nào, các bạn cùng lớp vẫn tin rằng tôi bắt nạt Giang Nguyệt Nguyệt, ngoại trừ hai bạn cùng phòng.
Hôm đó, tôi liền đến gặp cô giáo phụ trách, xin chuyển ký túc xá. Nhưng thủ tục cần thời gian, không thể lập tức.
Từ sau hôm ấy, hai bạn cùng phòng của tôi cũng dần tránh xa Giang Nguyệt Nguyệt, sợ bị cô ta cắn ngược.
Nhưng vài ngày sau, Giang Nguyệt Nguyệt lại ngang nhiên mở livestream ngay trong ký túc xá.
Cô ta khóc lóc thảm thiết: “Không ngờ mình chuyển đến ký túc mới lại bị bắt nạt như vậy!”
“Phải, cô ta sống không đoan chính, còn gọi mình là tiểu tam, lôi kéo mọi người cô lập mình, haiz.”
Tôi mở livestream của cô ta, màn hình tràn ngập những bình luận chửi rủa tôi.
“Chắc là loại đàn bà chảnh chọe! Đừng quan tâm đến nó, Nguyệt Nguyệt!”
“Có khi thấy cậu vừa xinh vừa giàu, nên ghen tức thôi!”
“Đừng khóc nữa, Nguyệt Nguyệt, nhìn mà xót quá! Anh tặng thêm cho em một món!”
Giang Nguyệt Nguyệt giả bộ lau đi giọt nước mắt vốn chẳng hề tồn tại: “Hơn nữa, mọi người biết mà, mình vốn không muốn nịnh đàn ông… Cảm ơn đại ca đã tặng quà bự nhoa!”
Buổi livestream rất đông người xem, thậm chí còn có cả mấy bạn cùng lớp tôi.
“Thật đấy, hôm đó Giang Nguyệt Nguyệt bị Giang Nhược Hy xô ngã ngay trước mặt mọi người!”
“Tôi mới biết Giang Nguyệt Nguyệt là tiểu thư nhà giàu đấy, mọi người xem trang cá nhân của cô ấy chưa? Cô ấy đăng cả siêu xe!”
Giang Nguyệt Nguyệt thấy bình luận ấy thì cười: “À, chiếc xe đó hả, là quà thành niên mà bố mẹ tặng mình.”
“Đúng vậy, chính là nhà họ Giang mà mọi người biết đấy!”
Cô ta vừa khoe mình là tiểu thư tập đoàn Giang thị, vừa khoe mình là “người phụ nữ thời đại mới”.
Nhờ hai cái mác này, cô ta thu hút vô số fan, ai nấy đều tung hô cô ta là “nữ chính”.
Nhìn đến đây, tôi chỉ bật cười.
Từ khi nào mà bố mẹ tôi lại đẻ thêm một đứa con gái như vậy nhỉ?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận