Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

BÃO TUYẾT TOÀN CẦU

Chương 8

Ngày cập nhật : 2025-09-08 23:05:44
“Mẹ, con đói bụng, mẹ đi nấu cơm cho con ăn đi, con mang thai không nấu cơm được.”
Tôi lạnh lùng nhìn nó một cái.
Đứng dậy vào bếp bắt đầu nấu cơm.
Khoảng một giờ sau, tôi đem phần đồ ăn chỉ dành cho hai người để lên bàn.
Con rể Triệu Hằng và ông thông gia Triệu Hải tự nhiên từ trong phòng đi ra, ngồi vào bàn ăn.
“Tôi không có nấu cơm cho gia đình hai người, muốn ăn thì tự nấu đi!”
Tôi lạnh lùng mà nói.
Con rể tức đến run người, nổi giận với con gái tôi: “Trương Tiểu Yến, cô nhìn sắc mặt mẹ cô xem, chúng tôi mới ở nhờ có mấy ngày bây giờ cả cơm cũng không muốn cho chúng tôi ăn.”
Sau đó Triệu Hằng lại nói với tôi: “Mẹ vợ, tôi vốn nghĩ bà không có con trai, chỉ có mỗi đứa con gái là tiểu Yến, chờ sau khi tôi mua nhà, sẽ cho bà ở ké mà dưỡng già, hiện tại bà đến cơm còn không muốn nấu cho tôi ăn, nếu tôi cho bà ở ké, chỉ sợ cơm bà cũng không chịu nấu, vậy tôi cho bà ở ké để làm gì, muốn tôi cung phụng bà như Bồ Tát sao?”
Con gái sau khi bị chồng chửi cũng oán trách tôi: “Mẹ, mẹ cũng thật là, lòng dạ hẹp hòi quá, chuyện đêm qua cũng không có gì to tát, sau lại ghi thù như vậy?”
“Mẹ, mẹ mau đi xào thêm hai món rau nữa, coi như là xin lỗi chồng con bà ba Hải đi!”
Tôi cũng giận run người mà nói với con gái: “Thích ăn thì ăn, nếu không muốn ăn thì đi chỗ khác!”
Tôi cũng không tính là nặng lời, nhưng con gái lại bắt đầu khóc: “Mẹ, sao mẹ lại nổi giận với con, sau này mẹ sửa cái tính hở chút là nổi giận được không, ba con ly hôn với mẹ cũng là vì cái tính này của mẹ.”
Ông thông gia cũng thêm một câu: “Trương Phương, tôi không ngại tính xấu của bà, bà đồng ý ở bên tôi nhé!”
Tôi làm biếng mở miệng, đứng dậy bưng đồ ăn đi vào phòng kho.
Tôi vừa khóa cửa lại, liền nghe thấy cha con Triệu Hải chửi bới, nhục mạ tôi, nói tôi không biết tốt xấu….v..v..
Tôi đặt đồ ăn trên tủ đầu giường, lấy điện thoại ra xem lịch một chút, sau đó cười cười: “Còn có một tuần.”
Tôi ăn cơm xong, khoảng một giờ sau thì mở cửa phòng đem chén dĩa vào bếp.
Tôi vừa vào phòng bếp, liền thấy chén dĩa chưa rửa trên bồn, đồ ăn thừa trong thùng rác.
“Đây là ăn một nửa bỏ một nửa?
Vốn nghĩ rằng đồ ăn tôi mua có thể đủ dùng cho một tuần, nhưng nếu lãng phí như vậy, năm ngày còn không sống nổi.
Sau khi rửa xong chén dĩa, từ phòng bếp đi ra, con gái đang xem TV cùng còn rể ở phòng khách, liếc tôi một cái nhưng không nói gì.
Sau khi nhấn nút đun sôi một bình nước, sau đó bưng bình nước về phòng kho.
Khóa trái cửa lại.
Mới vừa khóa cửa lại, tôi liền nghe tiếng nhạc DJ chói tai phát ra từ phòng khách, ồn ào quá.
Tôi mở rửa, hét lên hai câu, muốn bọn chúng giảm âm lượng lại, nhưng con gái cùng con rể giả vờ không nghe thấy, cố ý cô lập tôi.
Tôi hừ một tiếng, tiếp tục khóa cửa lại.
Chạng vạng tối, tôi đói bụng nên mở cửa phòng kho đi vào bếp, chuẩn bị nấu cơm.
Nhưng khi bước vào bếp tôi chết lặng.
Vì chén dĩa trong bếp đã không còn, mì và gạo cũng mất tiêu.
Không cần nghĩ cũng biết là ai làm.
Tôi nổi giận đùng đùng mà đi đến phòng ngủ chính gõ cửa, đứng ngoài chất vấn.
Con gái tôi cũng không có mở cửa, đứng trong phòng mà nói với tôi: “Mẹ, con nghe dự báo thời tiết nói bão tuyết này kéo dài ít nhất một tháng, sau mẹ không dự trữ nhiều lương thực một chút? Chỉ bấy nhiêu đây là không đủ đâu.”
“Mẹ, hay là mẹ qua nhà kế bên mượn thêm gạo và đồ ăn đi!”
Tôi thở phào một hơi, nói vọng vào trong cánh cửa: “Con gái, con có nhớ trước đây mẹ từng nói với con là phải nhớ kỹ mẹ đã tốt với con như thế nào không?”
“Hiện tại, mẹ muốn hỏi lại con một lần cuối, là con cố ý giấu đồ ăn, rồi muốn mẹ ra ngoài tìm đồ ăn giữa thời tiết lạnh lẽo và bão tuyết hoành hành này?”
Con gái không trả lời tôi liền, một lát sau lại nghe tiếng của nó: “Mẹ, con chỉ là muốn mẹ qua hàng xóm xin ít gạo, có phải là lấy mạng mẹ đâu?”
“Mẹ chỉ mượn gạo của hàng xóm thôi mà, nếu mắc cỡ mà không muốn đi, thì cả hai chúng ta cùng chết đói.”
Tôi nghe thấy lời của con gái, nhẹ nhàng thở một hơi, thầm nghĩ trong lòng: “Con gái, mẹ đã cho con rất nhiều cơ hội, đây là cơ hội cuối cùng mẹ cho con, nhưng do con không biết nắm lấy.”
Tôi cô đơn mà quay đi, xỏ đôi giày đi tuyết màu đen ở cửa, vừa ra khỏi nhà.
Cửa phòng ngủ chính mở ra, Triệu Hải và Triệu Hằng từ phòng ngủ chính đi ra, trực tiếp đóng cửa nhà lại.
Triệu Hải đứng cách một cánh cửa mà nói với tôi: “Bà thông gia, mượn nhanh còn về, bên ngoài lạnh lắm, về nhà sưởi ấm.”
Tôi đã quá quen với câu nói này.
Kiếp trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-o-tuy-t-to-n-c-u&chuong=8]

Bình Luận

0 Thảo luận