Triệu Hải cũng nói như vậy.
Tôi cũng giống như kiếp trước, đi qua hàng xóm kế bên mượn gạo, nhưng hàng xóm không có chuẩn bị nhiều đồ ăn, lại không thân với tôi, nên không cho mượn.
Khi tôi không mượn được, nên đi về.
Làm bộ lấy chìa khóa ra mở cửa, nhưng phát hiện không có chìa khóa, cố ý hoảng loạn mà gõ cửa.
Làm cho con gái ra mở cửa.
Con gái nhìn vào mắt mèo trên cửa, sau đó lại nói nhỏ với hai cha con Triệu Hải: “Sao hai người lại lấy chìa khóa của mẹ?”
Cha con Triệu Hải không trả lời con gái tôi, nó cũng không hỏi tiếp, ngược lại nói vọng ra với tôi: “Mẹ, mới có một hàng xóm không cho mượn thôi, mẹ đến nhà hàng xóm khác mượn thử xem!”
Cha con Triệu Hải cũng hùa theo: “Đúng rồi, bà tìm nhà khác xem!”
“Các người ở nhà của tôi, ăn cơm của tôi, lại đuổi tôi ra khỏi nhà, các người giỏi lắm!”
Tôi từ từ rời đi, lên lầu 5, lấy chìa khóa dự phòng dưới tấm thảm trước phòng 502, mở cửa ra.
Căn này là sau khi tôi sống lại đã lập tức thuê nó, hơn nữa mọi thứ tôi mua sắm đều để ở đây.
Tôi ngồi trên sofa, mở camera giám sát căn ở lầu 3 thì phát hiện con gái và cha con Triệu Hải vẫn ngồi canh ở cửa, nhìn từ mắt mèo ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-o-tuy-t-to-n-c-u&chuong=9]
Tôi bật cười.
Ngồi canh tôi sao?
Các người yên tâm!
Trước khi bão tuyết kết thúc, tôi sẽ không trở về.
Ngày thứ năm sau khi tôi rời đi, đồ ăn trong nhà ở lầu 3 đã bị bọn họ ăn hết.
Con gái liền gọi điện cầu cứu tất cả những người mà nó quen biết.
Nhưng thời tiết cực đoan thế này, gọi điện cầu cứu cũng không có tác dụng gì.
Thậm chí bạn thân của con gái còn nói: “Chính phủ đã kêu gọi dự trữ lương thực, mọi nhà mọi hộ đều nhắc nhở, sao cậu không nghe lời mà tích trữ nhiều một chút?”
Con gái tôi bất mãn mà nói: “Đều do mẹ tôi, nếu bà tích trữ nhiều một chút, làm sao tôi và Triệu Hằng lại đói như vậy?”
Sau khi chịu đói hai người, uống nước trừ cơm, con gái đã thật sự không chịu nổi cùng Triệu Hằng bàn bạc một âm mưu, lấy cớ ở dưới chung cư có phát đồ từ thiện, lừa ông thông gia ra khỏi nhà, sau đó khóa trái cửa, ép Triệu Hải phải đi mượn gạo, không mượn được thì không cho về.
Triệu Hải đã đói meo hai ngày rồi, đói đến mờ cả mắt, bị nhốt ngoài cửa không bao lâu thì đã chết vì đói và lạnh.
Lại qua hai ngày, với sự nỗ lực của chính phủ, đồ tiếp tế cũng đã tới.
Con gái vui vẻ đi lãnh đồ tiếp tế, sau đó vui vẻ ôm lấy Triệu Hằng.
Bây giờ thì vui vẻ nhảy nhót.
Nhưng sau khi bão tuyết kết thúc.
Cảnh sát nhận được điện thoại của người dân trong chung cư, nói phát hiện một thi thể đông cứng, liền lập tức đến điều tra.
Tôi cũng nghe được tin cảnh sát đang điều tra, ẩn danh mà gửi đoạn video con gái và con rể tôi khóa cửa không cho Triệu Hải vào nhà.
Con gái và con rể cuối cùng bị phán tội cố ý giet người, bị phán tu hinh.
Trước khi thi hành án, tôi đến thăm con gái đang ở trong tu.
Con gái phát hiện tôi không có chet, đầu tiên là hoảng sợ, sau đó là hận: “Tôi hận bà, sao bà còn chưa chết?”
“Nếu lúc trước, bà dự trữ nhiều lương thực một chút hoặc là sau khi mượn được gạo mà quay về đưa cho chúng tôi, tôi và Triệu Hằng sẽ không phạm sai lầm mà giet chết ba Hải.”
“Mẹ, tôi hận bà!”
Một ngày sau.
Con gái và con rể của tôi bị xử tử bằng cách tiêm thuốc doc.
The End.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận