Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

CHỊ DÂU MÊ TÍN

Chương 1

Ngày cập nhật : 2025-09-28 15:53:20
1
Vừa mở mắt ra, tôi đã thấy chị dâu đang như phát điên chạy bổ ra ngoài. Nhìn dòng nước lũ cuồn cuộn trên phố, chị ta vui sướng vỗ tay.
"Tốt quá, tốt quá rồi! Lần này nước lớn thế này, lát nữa tha hồ tắm gội cho thằng cu nhà mình, rửa sạch hết vận xui cả đời nó."
"Từ nay về sau, không bệnh không tật."
Nói rồi, chị ta đón lấy đứa cháu từ tay mẹ tôi.
Tất cả những người có mặt ở đó, không một ai dám hó hé can ngăn.
Chị dâu thì bướng bỉnh cố chấp, mẹ tôi thì nhu nhược, bố tôi lại mê tín. Ngoại trừ tôi ra, chẳng có ai định ngăn cản cả.
Ngay cả anh trai tôi cũng không dám làm trái ý vợ mình.
Nghĩ đến đủ mọi cách họ đã đổ lỗi, cắn ngược lại tôi ở kiếp trước, tôi nghiến chặt răng, lẳng lặng lùi về sau vài bước.
Mẹ tôi còn len lén ra hiệu bằng mắt, ý bảo tôi qua đó phụ một tay.
Tôi vờ như không thấy.
Đó đâu phải con tôi, sống chết thế nào mẹ ruột nó còn chẳng màng, mắc mớ gì tôi phải lo!
Tôi lùi thêm một bước, chuẩn bị xem kịch hay.
2
Có người qua đường ái ngại lên tiếng: "Nước lớn thế này, coi chừng cuốn trôi đứa bé mất."
"Đúng đấy, đúng đấy, lỡ mà bất cẩn bị cuốn đi thật thì hối không kịp đâu."
Nhưng chị dâu chẳng thèm nghe, còn gân cổ cãi lại.
"Im hết miệng cho tôi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ch-d-u-m-t-n&chuong=1]

Đừng có mà phạm thượng đến Thần Sông! Các người xem có nhà nào trẻ sơ sinh lại không biết bơi không hả? Toàn một lũ người phong kiến cổ hủ!"
Chị dâu mê tín, tự cho mình là đúng, ấy thế mà lại quay sang mắng người khác là phong kiến.
Người qua đường thấy chị ta không biết tốt xấu, cũng lần lượt bỏ đi hết.
Tôi dán chặt mắt vào cánh tay đang ôm cháu trai của chị dâu.
Đếm ngược.
3... 2... 1...
Được lắm, hôm nay tôi chống mắt lên xem Thần Sông của chị ta ở đâu.
Thần Sông đâu chẳng thấy, chỉ thấy đứa cháu vừa được thả xuống nước đã oe oe khóc ré lên.
Tôi dựa người vào một bên, lặng lẽ buông một câu.
"Ngu xuẩn."
Ai mà ngờ đứa bé vốn đã nhẹ cân, cộng thêm dòng nước chẳng hề nhỏ, ngay khoảnh khắc vừa chạm nước, nó đã bị cuốn đi với tốc độ chóng mặt.
Chị dâu loạng choạng cả người, có chút hoảng hốt, nhưng rồi lại nhanh chóng trấn tĩnh lại, tỏ vẻ như đã nắm chắc mọi thứ trong tay.
"Không cần lo, đây là Thần Sông đang thử thách chúng ta đấy, thử thách ý chí của đứa bé và cha mẹ nó."
Mắt thấy đứa cháu sắp trôi đi mất dạng, chị dâu vẫn giữ cái vẻ mặt "từ từ rồi tính".
Nước không hề nông, ngập đến ngang hông người lớn. Người lớn không chú ý còn có thể bị cuốn ngã, huống hồ là một đứa trẻ sơ sinh.
Thấy cháu trai trôi đi mỗi lúc một xa, chị dâu mới thật sự cuống lên. Nhìn quanh một vòng, chị ta túm lấy tôi, đẩy tôi về phía dòng nước.
"Mày còn không mau đi! Cháu mày sắp bị cuốn đi mất rồi kìa, mày còn đứng đó làm gì!"
Mẹ tôi còn tàn nhẫn hơn, thẳng tay tát tôi một cái, quát lớn:
"Mày đúng là cái đồ máu lạnh! Chẳng biết lo lắng gì cả! Mau nhảy xuống cứu cháu mày đi chứ!"
Nực cười thật, kiếp trước tôi đã làm đúng như thế đấy.
Kết quả thì sao? Kết cục tôi nhận được là gì? Người thân xa lánh, bạn bè quay lưng, tất cả mọi người đều quay lại chỉ trích tôi.
Lần này, tôi đâu có ngu. Tôi nhún vai, chỉ tay về phía đứa cháu đang dần trôi xa.
"Tội nghiệp thật đấy! Bố mẹ ruột còn không thèm cứu, lại đi trông chờ vào đứa em chồng như tôi. Bộ hai người không có chân à? Có giỏi thì cứ chờ Thần Sông đến cứu đi!"
Cuối cùng, chính anh trai tôi đã nhảy ùm xuống nước, bán sống bán chết mới vớt được đứa bé lên bờ.
Kiếp trước cũng y như vậy. Hễ có chuyện gì xảy ra, họ lại đổ lỗi cho tôi. Hễ có việc gì nguy hiểm, họ đều đẩy tôi ra hứng chịu đầu tiên.
Tôi vẫn luôn khắc cốt ghi tâm, kiếp trước, chị dâu đã lén bỏ thuốc chuột vào bát cơm của tôi, khiến tôi phải ôm hận mà chết.
Sau khi tôi chết, linh hồn lơ lửng trên không trung.
Mẹ tôi thậm chí không rơi một giọt nước mắt, chỉ lẳng lặng kéo xác tôi sang một bên, giúp chị dâu che đậy sự thật, nói với người ngoài là tôi bị bệnh nặng qua đời.
Rồi bà quay đi, đem tôi đi thủy táng, ngay cả tiền mua một cỗ quan tài sau khi tôi chết cũng không nỡ bỏ ra, miệng thì luôn lẩm bẩm.
"Niệm Niệm à, con chết là mẹ có lỗi với con, nhưng anh trai con không thể không có vợ được."
Phải rồi, anh trai tôi vĩnh viễn quan trọng hơn tôi.
Cho nên trong tình huống nguy hiểm vừa rồi, họ căn bản không nỡ để anh trai tôi đi cứu!

Bình Luận

0 Thảo luận