3
Đứa cháu còn quá nhỏ, lại bị nhiễm khuẩn, ngay tối hôm đó đã sốt cao đến mê man bất tỉnh.
Anh trai tôi cũng bị cảm lạnh.
Mẹ tôi đau lòng ôm ngực khóc nức nở: "Con trai cả của tôi ơi, sao số khổ thế này, lớn từng này rồi mà còn bị cảm."
Đúng vậy, anh trai tôi bị cảm xoàng cũng là chuyện lớn, còn tôi chết đi chỉ là chuyện nhỏ.
Chị dâu tất bật chạy tới chạy lui, còn tìm đủ thứ phương thuốc dân gian để hạ sốt cho con, nhưng khổ nỗi, tìm ngược tìm xuôi cũng chẳng ăn thua.
Mẹ tôi huých tay tôi.
"Mày ngồi đây nghịch điện thoại làm gì hả con kia? Sao mày lạnh lùng thế! Mày xem chị dâu mày bận tối mắt tối mũi kia kìa, mày còn ngồi chơi game được à? Đi mà chăm cháu mày đi, để chị dâu mày đi ngủ một lát!"
Tôi chẳng buồn ngẩng đầu lên.
"Mẹ nói gì cơ? Con nhớ cháu là con của chị dâu mà nhỉ? Mẹ ruột không chăm, lại bắt con chăm?"
Tôi cười khẩy một tiếng, tiếp tục chơi game của mình.
Lần này, dù đứa cháu có chết, tôi cũng không thèm liếc nhìn thêm một cái. Chỉ có thể trách nó xui xẻo, vớ phải bà mẹ ngu ngốc như vậy.
4
Sáng sớm hôm sau, chị dâu vội vàng tìm người lái xe đưa cháu trai đến bệnh viện, cả nhà lo sốt vó.
Đứa bé sốt cao cả đêm không hạ, mãi không thấy đỡ.
Đến bệnh viện, bác sĩ tiêm thuốc hạ sốt cho cháu, nhưng vì nó còn quá nhỏ nên liều lượng phải kiểm soát rất cẩn thận.
Bác sĩ lắc đầu ngao ngán.
"Rốt cuộc các người đã làm gì đứa bé thế này?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ch-d-u-m-t-n&chuong=2]
Nếu đến muộn thêm chút nữa, đứa trẻ có thể bị sốt đến ngớ ngẩn luôn đấy."
Chị dâu luống cuống tay chân, ấp úng mãi mới nói được một câu.
"Chắc chắn có nguyên nhân khác, chắc chắn chỉ là trùng hợp thôi, tôi cũng không biết thằng bé bị làm sao nữa."
Bác sĩ chẩn đoán là do nhiễm khuẩn.
Rõ ràng là do nước mưa quá bẩn, đứa cháu đã vô tình uống phải vào bụng, mới dẫn đến tình trạng này.
Bác sĩ nghiêm nghị dặn dò chị dâu.
"Sau này đừng có tin vào mấy thứ mê tín dị đoan này nữa. Nếu đứa trẻ lại bị nhiễm khuẩn, sốt cao không được điều trị kịp thời là sẽ bị ngớ ngẩn đấy."
Thế nhưng không ngờ, bác sĩ vừa đi khỏi, chị dâu đã "phì" một tiếng, chống nạnh chửi đổng.
"Không thể nào! Chắc chắn là giả! Trên mạng người ta đều nói thế cả, làm sao có thể là do nhiễm khuẩn được."
Chị ta đột ngột trừng mắt nhìn tôi.
"Nhất định là tại mày! Chính mày đã trơ mắt nhìn cháu ruột bị nước cuốn đi mà không cứu, mới chọc giận Thần Sông. Thần Sông nhất định thấy gia đình chúng ta không đủ hạnh phúc viên mãn, nên mới trừng phạt chúng ta!"
Chị ta lao tới, túm chặt lấy tôi, đôi mắt ánh lên vẻ gian xảo.
"Hôm nay mày phải trả toàn bộ viện phí cho cháu mày! Hôm nay mày không trả thì đừng hòng bước chân ra khỏi cái bệnh viện này!"
"Đồ điên."
Tôi cười lạnh một tiếng, vung tay tát thẳng vào mặt chị ta.
"Chị túm ai đấy hả? Còn dám nói Thần Sông trừng phạt à? Chị cũng nói ra được mấy lời đó sao! Chị là mẹ ruột nó, chị còn không cứu? Thần Sông có trừng phạt thì cũng là phạt chị! Chị tưởng Thần Sông cũng ghê tởm như chị chắc, rảnh rỗi không có việc gì làm chỉ biết đổ thừa cho người khác. Chị làm mẹ được thì làm, không làm được thì cút đi, đồ ngu!"
Mẹ tôi còn định kéo tôi lại, không cho tôi đi.
"Con kiếm được nhiều tiền, trả được thì trả đi chứ?"
Tôi thẳng thừng gạt tay bà ra.
"Sao cơ? Không có tiền thì cưới con dâu về làm gì? Người của ai thì người đó tự chịu trách nhiệm đi!"
Tôi không thèm ngoảnh đầu lại, đi thẳng ra khỏi bệnh viện.
Sau lưng là tiếng gào thét như điên dại của mẹ tôi.
"Đúng là trời sập rồi! Mày muốn chết à! Con ranh con kia, mày không ở đây thì ai chăm cháu mày! Chị dâu mày với tao đều phải đi ngủ cả đấy!"
Ồ? Vậy thì sao chứ? Muốn tôi chăm à?
Nằm mơ đi!
Bà đây chỉ sống cho bản thân mình, không hơi đâu lo chuyện bao đồng!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận