Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

CHỊ DÂU MÊ TÍN

Chương 4

Ngày cập nhật : 2025-09-28 15:54:32
8
Mẹ tôi không từ bỏ những cuộc gọi đòi mạng liên hoàn nhắm vào tôi. Ngày nào bà ta cũng gọi rất nhiều cuộc điện thoại theo giờ cố định.
Để chế giễu tôi.
"Mày tưởng mày là cái thá gì hả? Còn đòi đi Bắc Kinh? Cẩn thận đến Bắc Kinh bị người ta lừa cho trắng mắt ra! Cái loại như mày mà cũng đòi đến Bắc Kinh à? Chỉ có nước đi làm gái thôi! Đến lúc gặp nguy hiểm thì đừng có khóc lóc cầu xin tao. Trong vòng ba ngày mày không về thì chết luôn ở ngoài đường đi!"
Còn chị dâu thì một ngày gửi 800 cái tin nhắn.
"Mày chỉ muốn trốn tránh trách nhiệm trả viện phí cho cháu mày thôi! Mày đi rồi thì ai nuôi cái nhà này!"
Tôi mở danh bạ, chặn số điện thoại của họ từng người một.
"Tôi trước nay vẫn luôn ưu tú, các người coi thường tôi không có nghĩa là tôi không làm được! Ai đẻ thì người đó nuôi! Các người không có tay, hay là không có chân mà cần tôi nuôi? Đúng là không biết xấu hổ! Chị không phải nói Thần Sông lợi hại lắm sao? Sao không đi mà cầu xin Thần Sông đi!"
Đồ thần kinh!
9
Nhưng tôi không ngờ rằng, chị dâu gây họa một lần vẫn chưa đủ, vẫn không cam tâm bỏ cuộc.
Chỉ mới hai tháng ngắn ngủi trôi qua, chị ta lại một lần nữa, nhân lúc trời mưa to, thả đứa cháu vào dòng nước lũ.
Còn tuyên bố với tất cả mọi người, lần này là thành tâm thành ý, ai dám phản đối thì chị ta giết kẻ đó.
Dưới sự uy hiếp của chị dâu, lần này, không một ai dám vớt đứa cháu ra khỏi dòng nước.
Đứa bé lại giống như lần trước, sốt cao li bì hai ngày liền.
Chị dâu không biết nghe được câu nói nào đó ở đâu, khăng khăng không cho cháu đi bệnh viện.
Miệng còn ra vẻ hiểu biết: "Các người thì biết cái quái gì!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ch-d-u-m-t-n&chuong=4]

Đây thực sự là thử thách của Thần Sông! Cái này gọi là muốn thành đại sự thì trước hết phải khổ tâm trí, nhọc gân cốt. Con trai tôi bây giờ chịu khổ nạn nhỏ, sau này mới làm nên việc lớn được."
Tôi nghe lại đầu đuôi câu chuyện là do mẹ tôi mượn điện thoại của bạn thân gọi cho tôi.
Vừa nhấc máy, mẹ tôi đã khóc lóc thảm thiết gọi tên tôi.
"Niệm Niệm à, con mau về đi! Chị dâu con không cho cháu đi chữa bệnh đâu! Cứ thế này thì cháu con không chống đỡ nổi mất, nó mới chỉ là một đứa bé 1 tuổi thôi mà! Chỉ cần con về, mẹ sẽ tha thứ cho con, được không! Chuyện trước kia, mẹ quên hết rồi, con về đi, cứu cháu con đi mà!"
Tha thứ cho tôi?
Tôi chưa bao giờ làm sai, lấy đâu ra chuyện tha thứ?
Tôi mà về ư? Bà đây á, chẳng đi đâu hết!
Tôi không nói hai lời, cúp máy luôn.
"Alo, ở đây tín hiệu kém quá, con... thật... sự... không... nghe... thấy... gì... cả..."
10
Tôi nhờ thẳng cô bạn thân theo dõi động tĩnh của họ giúp tôi. Tôi thực sự quá tò mò về diễn biến tiếp theo.
Tin tức trong làng lan truyền rất nhanh, bạn tôi gần như nắm bắt được toàn bộ diễn biến sự việc không sót một chữ.
Và hậu quả của việc không có tôi cứu cháu, không một ai dám cứu cháu, không còn nghi ngờ gì nữa.
Đứa cháu sốt cao hai ngày liền, cuối cùng bị sốt đến mức trở thành người thực vật.
Nó còn nhỏ như vậy, đã bị biến thành người thực vật.
Và tất cả những điều này, đều là vì nó có một bà mẹ bệnh hoạn.
Một bà mẹ mà trong đầu chỉ toàn mê tín dị đoan!
Nghe bạn tôi kể lại, sau khi đứa cháu trở thành người thực vật, bác sĩ chỉ biết thở dài não nề.
"Đã nói với các người rồi, nhiễm khuẩn rất nghiêm trọng. Bây giờ thành người thực vật rồi, chúng tôi cũng hết cách."
Ai ngờ chị dâu lại lao thẳng đến đánh bác sĩ một trận, lên cơn điên loạn.
"Nói bậy! Đây là thử thách của Thần Sông đối với con trai tôi! Nó chỉ tạm thời thành người thực vật thôi! Nó sẽ khỏe lại ngay thôi! Nó sẽ là đứa trẻ may mắn nhất trên đời này!"
Không chỉ vậy, chị ta còn từ chối cho con dùng thuốc, mở miệng chửi rủa cô y tá đến chăm sóc cháu.
"Con tiện nhân kia! Có phải mày đến để quyến rũ con trai tao không hả? Con trai tao đâu phải loại mày có thể động vào!"
Anh trai tôi thực sự không thể chịu đựng nổi nữa, mới ra tay ngăn cản chị dâu, tát thẳng vào mặt chị ta một cái.
"Cô có thể yên tĩnh một chút được không hả? Nếu không phải tại cô, con trai có ra nông nỗi này không! Thần Sông mà cô nói rốt cuộc ở đâu hả! Cô đúng là cái đồ đàn bà phá gia chi tử!"
Chị dâu lại không phân biệt phải trái, nổi trận lôi đình.
"Hay lắm, Cố Học Phong! Anh lại dám vì một con đàn bà mà đánh tôi!"
Lúc bạn tôi kể lại chuyện này, tôi suýt nữa thì cười phụt ra.
Tôi không hiểu nổi cấu tạo não bộ kỳ quặc nào của chị dâu lại có thể nghĩ ra được vấn đề như vậy.
Cũng không biết kiếp trước đứa cháu đã tạo nghiệp gì mà lại vớ phải bà mẹ thế này.

Bình Luận

0 Thảo luận