Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

CHỊ DÂU MÊ TÍN

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-09-28 15:54:23
5
Vừa về đến nhà, tôi lập tức thu dọn đồ đạc, rời khỏi cái nơi thị phi này.
Nếu họ đã không coi tôi ra gì, thì tại sao tôi cứ phải hết lần này đến lần khác nghĩ tốt cho họ làm gì.
Kiếp trước, chính vì nghe nói chị dâu tính tình không tốt, lại ương bướng, sợ chị ta bắt nạt mẹ.
Tôi đã từ bỏ tiền đồ xán lạn ở Bắc Kinh, tìm một công việc lương tháng 3000 tệ ở quê nhà, chỉ để chăm sóc mẹ tôi.
Không ngờ, mẹ tôi không những không thương tôi, mà còn lấy tôi làm bia đỡ đạn. Hễ có chuyện gì nguy hiểm, chuyện gì không tốt, bà đều sai tôi đi làm.
Còn luôn miệng nói cái giọng đạo đức giả.
"Mày là con gái, chỉ kiếm được 3000 tệ một tháng, chẳng chịu đỡ đần việc nhà gì cả. Đúng là nuôi mày tốn cơm."
Anh trai tôi thì không kiếm ra tiền, cả ngày lêu lổng chẳng làm gì, cả nhà trông chờ vào tôi nuôi.
Tôi ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, về nhà còn phải chăm sóc đứa cháu nhỏ, trong khi chị dâu thì tối ngày la cà ngoài quán đánh mạt chược.
Ấy vậy mà quay lại còn chê tôi cái này làm không tốt, cái kia làm không xong.
Giờ nghĩ lại, dựa vào cái gì chứ!
Người hiền thì bị chó bắt nạt, lần này không phải chê tôi làm không tốt sao?
Không phải nói tôi vô dụng, một tháng chỉ kiếm được 3000 tệ sao?
Lần này, tôi đi kiếm tiền lớn đây!
Lương tháng của tôi một vạn tệ một tháng đấy, nhưng tôi không cho họ một xu, làm gì được tôi nào!
Tất cả lũ các người đừng có làm phiền bà đây nữa!
Tôi gọi cho chị Lý.
"Chị Lý, công việc lần trước chị giới thiệu cho em ấy, bây giờ em đi làm còn kịp không ạ?"
Chị Lý là đàn chị khóa trên hồi đại học của tôi, người rất tốt, đã giúp đỡ tôi rất nhiều, nhà chị ấy có công ty riêng.
Vừa nghe tôi đồng ý, chị ấy vui mừng khôn xiết, nói rất hoan nghênh tôi đến, vị trí phù hợp chắc chắn sẽ giữ lại cho tôi.
Tôi cúp máy, nước mắt lưng tròng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ch-d-u-m-t-n&chuong=3]

Bắc Kinh ơi, cơ hội làm giàu ơi, bà đây đến rồi!
6
Trên đường đến Bắc Kinh, điện thoại im lặng đến lạ thường. Tôi vô cùng hài lòng, không có sự làm phiền của đám người kia, không khí cũng trở nên trong lành hơn hẳn.
Chẳng hiểu kiếp trước tôi đã nghĩ gì mà lại lãng phí cả đời vì một người không hề yêu thương mình, chôn chân ở cái huyện thành nhỏ bé đó.
Bây giờ, cuối cùng tôi cũng thoát ra được rồi.
Trong xe rất yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng cười đùa của vài người và tiếng ngáy của vài người khác.
Tôi tựa đầu vào cửa sổ xe, chẳng mấy chốc đã thiếp đi.
Khi xe sắp đến bến, mẹ tôi mới gọi điện đến.
Và câu đầu tiên không phải là hỏi tôi đi đâu, càng không phải là quan tâm tôi, mà là: "Cố Niệm Niệm, mày mau cút về nhà nấu cơm! Mấy giờ rồi hả, kiếm được mấy đồng bạc lẻ mà không thèm về nhà nữa à?"
"Từ nay về sau, con sẽ không nấu cơm nữa. Con đã có việc riêng của mình rồi. Bây giờ con không kiếm mấy đồng bạc lẻ nữa đâu. Sau này mọi người tự lo liệu lấy đi."
Đầu dây bên kia, mẹ tôi vẫn gào lên.
"Con tiện nhân kia! Đồ vô dụng! Ai thèm lấy mày chứ! Mày mà cũng đòi kiếm tiền lớn à? Anh mày còn chẳng kiếm được, mày thì làm được cái gì?"
Tôi cầm điện thoại lên, giơ tay chụp lại tòa nhà cao nhất Bắc Kinh.
Giờ đây trời cao mặc bà đây tung cánh.
Tôi cứ chờ xem, không có tiền của tôi, không có sự chăm sóc của tôi.
Cái gia đình đó của họ có sống nổi không.
Anh trai tôi có còn tiếp tục nằm ườn ra đó được nữa không!
7
Sau khi đặt chân đến Bắc Kinh, việc đầu tiên tôi làm là liên lạc với chị Lý. Chị Lý hào phóng vung tay, mời tôi một bữa cơm thịnh soạn.
Trong bữa ăn, chị ấy ôm lấy tay tôi, mặt đầm đìa nước mắt.
"Niệm Niệm à, em về quê mà cũng chẳng gọi cho chị lấy một tiếng. Bảo em đến đây thì lại không đến, làm chị nhớ muốn chết đi được."
Phải, chị Lý chính là bạn thân của tôi.
Những năm tháng đại học, chính chị ấy đã luôn chăm sóc tôi, giúp cuộc sống sinh viên của tôi có phương hướng, không bị lãng phí.
Tôi ôm chầm lấy chị Lý, cảm ơn chị ấy vẫn còn dang tay đón nhận mình.
"Nếu không có chị, em cũng chẳng biết phải đi đâu về đâu nữa."
Chị Lý vỗ nhẹ tay tôi, gửi hết tài liệu liên quan đến công việc cho tôi, và hứa hẹn:
"Chỉ cần em làm tốt, chị sẽ thăng chức thẳng cho em. Bao nhiêu năm qua, năng lực của em chị nhìn thấy rõ mồn một."
Tôi trịnh trọng gật đầu, nhận lấy tập tài liệu.
Lần này, tôi phải sống thật tốt cho chính bản thân mình.

Bình Luận

0 Thảo luận