Tôi vốn không quan tâm đến câu hỏi này, nhưng sự chăm sóc chu đáo đến từng chi tiết của Cố Ức Liễu thời gian gần đây thật sự khiến tôi thấy lạ lùng.
Lạ đến mức tôi nghi ngờ rằng sau lớp vỏ quan tâm ấy là một âm mưu lớn hơn.
Có lẽ là Cố Ức Liễu muốn nhìn thấy tôi tin tưởng, yêu chị ta trở lại, rồi một lần nữa biến tôi thành trò cười cho thiên hạ.
“Cậu... cậu là em trai tôi, tôi đương nhiên phải đối tốt với cậu.”
Lời chị ta nghe thật chính trực, nhưng ánh mắt lại vô thức lảng tránh.
“Vậy... chị luôn chỉ coi tôi là em trai thôi sao?”*
Nghe đến đây, tay Cố Ức Liễu đang đỡ lấy tôi bỗng từ từ buông ra, những đốt ngón tay siết chặt đến mức tái nhợt.
“Chị không nói, tức là ngầm thừa nhận rồi.”
Tôi chỉ bất chợt muốn hỏi thử mà thôi.
Với một kẻ sắp chết như tôi, thật ra chẳng còn gì đáng để mong cầu nữa.
“Sau khi tôi chết, hãy chôn tôi bên rặng núi xanh, để có thể nhìn ngắm muôn hoa rực rỡ trong làn gió mát, tự do mà yên bình.”
“Mẹ tôi... nhờ cô chăm sóc bà giúp tôi. Bà hay khóc lắm, nếu có thể, phiền cô thay tôi hiếu thảo với bà nhiều hơn.”
Cố Ức Liễu vẫn im lặng lắng nghe những lời trăn trối của tôi.
“À đúng rồi, chuỗi tràng hạt đàn hương đó, tôi vẫn chưa vứt đâu. Giờ trả lại cho chị."
Tôi lấy chuỗi hạt từ túi áo, đặt vào tay chị ta.
Dù sao đó cũng là quà chị ta tặng tôi, giờ trả lại cũng hợp lý thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ch-k-h-i-h-n-r-i&chuong=14]
Nhưng Cố Ức Liễu không nhận, để mặc chuỗi hạt rơi xuống đất, đứt tung thành từng viên nhỏ lăn khắp nơi.
Tôi tiếc nuối nhìn những hạt đàn hương lăn lóc, lòng bỗng dâng lên nỗi chua xót khó tả.
Gỗ đàn hương vốn có công dụng an thần, trừ tà, tránh họa.
Giờ đây, một kẻ cạn kiệt sinh lực như tôi có khác gì chuỗi hạt đã đứt gãy kia.
“Cậu nói nhiều như vậy... có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của tôi không?”
Cảm nhận của chị ta ư?
Tôi không sao hiểu nổi ánh mắt phức tạp của Cố Ức Liễu lúc này, trong lồng ngực bỗng nhói lên như bị kim châm.
“Chẳng qua chỉ là cái chết của một kẻ vô dụng như tôi, sau này sẽ có người khác ngoan ngoãn gọi chị là chị."
Tôi chết rồi, chẳng phải sẽ là cái kết tốt đẹp cho tất cả sao?
Sẽ không còn ai lấy tôi ra làm trò đùa, cũng chẳng ai cười cợt những chuyện xấu hổ tôi từng làm.
Lúc ấy, Cố Ức Liễu sẽ lại là viên minh châu sáng rực nhất Giang Thành.
Nhưng giờ đây, chị ta dường như chẳng vui vẻ chút nào.
Mà tôi, tôi đã chẳng còn hơi sức để tìm hiểu xem Cố Ức Liễu muốn gì nữa rồi.
Bỗng nhớ ra điều gì đó, tôi lấy tấm thẻ ngân hàng chưa từng dùng ra, nhét vào tay chị ta.
"Tôi chưa bao giờ nghĩ mình là người nhà họ Cố, nên một triệu đó với tôi chẳng có ý nghĩa gì."
Tôi chưa từng nợ Cố Ức Liễu bất cứ điều gì, nên giờ đây phải phân rõ ranh giới mới có thể ra đi thanh thản.
Nhìn Cố Ức Liễu tức giận bẻ gãy tấm thẻ, tôi nghĩ có lẽ mình nên quyên góp số tiền đó từ sớm.
Nhưng tôi mệt rồi, mệt đến mức chẳng muốn tranh cãi gì thêm.
Dưới ánh nắng ấm áp của mùa thu,
Tôi khép lại cuộc đời mình.
19
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi nghĩ mình đã ở trên con đường Hoàng Tuyền.
Nhưng không ngờ, tôi vẫn lưu lại thế giới này dưới hình thức một linh hồn.
Tôi nhìn thấy Cố Ức Liễu run rẩy kiểm tra hơi thở của tôi, cuối cùng gục xuống người tôi, khóc nức nở gọi tên tôi.
Chị ta không giao thi thể tôi cho các chuyên viên mai táng mà đích thân chuẩn bị mọi thứ.
Khi thay quần áo mới cho tôi, vài lời ngắn ngủi từ bác sĩ về “bạo hành kéo dài” cuối cùng cũng được chị ta tận mắt chứng kiến.
Tấm lưng từng trắng trẻo giờ đầy vết thương chằng chịt, dù đã lành nhưng vẫn để lại những vết sẹo xấu xí.
“A Thần, khi đó... cậu có đau lắm không?”
Đúng vậy.
Nhưng không ai đến cứu tôi cả.
Cố Ức Liễu lau nước mắt nơi khóe mắt, bắt đầu chuẩn bị tang lễ cho tôi.
Trong đám tang tràn ngập tiếng khóc bi thương ấy, mọi người đều khóc.
Mẹ tôi khóc đến khản giọng, nghẹn ngào nói rằng bà đã không chăm sóc tôi tốt, rằng bà nợ tôi một lời xin lỗi.
Tôi chỉ biết lắc đầu nhìn mẹ dù bà không thể thấy tôi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận