Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

CHỊ KẾ HỐI HẬN RỒI

Chương 15

Ngày cập nhật : 2025-09-08 23:26:33
Thật ra, bà luôn đối xử rất tốt với tôi.
Dù khi bố tôi còn sống hay sau khi bà tái hôn, bà vẫn luôn chăm sóc tôi tận tình, không thiếu thốn điều gì.
Chỉ duy nhất chuyện đưa tôi vào bệnh viện tâm thần là bà đã thỏa hiệp.
Khi chịu đựng những ngày tháng đau khổ đó, tôi từng oán hận sự bất lực của bà.
Chỉ cần bà đến thăm tôi một lần, có lẽ tôi đã không căm hận bà đến vậy.
Nhưng rồi tôi cũng nhận ra, mình không nên chỉ trách bà.
Bởi vì là tôi đã yêu người không nên yêu.
Lại còn bộc lộ tình cảm ấy một cách công khai.
Đó là cái giá mà tôi phải trả.
Những công tử nhà giàu từng cười nhạo tôi “cóc ghẻ còn muốn ăn thịt thiên nga” giờ đây ngay cả giọt nước mắt giả tạo cũng không buồn rơi. Họ chỉ tặc lưỡi vài câu rồi bàn xem nên đi đâu chơi tiếp.
Cố Ức Liễu cũng không khóc.
Chị ta mặc một bộ đồ đen, giữ nét mặt nghiêm nghị, cẩn thận cúi đầu cảm ơn từng vị khách đến viếng.
Người đến muộn nhất là Tống Thư Dao.
Sau khi thắp ba nén hương cho tôi, cô ấy đỏ mắt, mạnh tay tát Cố Ức Liễu một cái thật mạnh.
“Cô chính là người đã hại chết anh ấy phải không?”
“Không... không phải tôi.”
Cố Ức Liễu không đáp trả, chỉ khàn giọng giải thích.
“Ngoài cô ra, còn ai thù hận Tạ Ngọc Thần đến mức đó nữa?”
Giọng Tống Thư Dao run rẩy, xen lẫn giận dữ và phẫn uất.
“Cậu ấy là người nhà họ Cố. Vậy xin hỏi cô Tống lấy tư cách gì để chất vấn tôi?”
Chỉ một câu nói đã khiến Tống Thư Dao á khẩu, không thốt nên lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ch-k-h-i-h-n-r-i&chuong=15]


Cố Ức Liễu lặng lẽ nhìn bảo vệ đến kéo Tống Thư Dao ra ngoài, sau đó xoay người, ánh mắt dừng lại trên di ảnh của tôi.
“Cậu chết rồi, vậy mà cô ta vẫn còn nhớ đến cậu. Tạ Ngọc Trần, cậu có phải đang đắc ý lắm không?”
Tôi chẳng đắc ý chút nào.
Tôi hiểu cảm giác khi thích một người mà người ấy không đáp lại.
Vì vậy, tôi luôn giữ khoảng cách với Tống Thư Dao, lạnh lùng đến mức tàn nhẫn.
Tôi không muốn cô ấy giống như tôi, yêu một người không yêu mình.
Cảm giác đó... thật sự quá đau đớn.
20
Cố Ức Liễu đã nghe hết những lời tôi nói trước khi chết.
Sau khi chôn cất tôi bên sườn núi Thanh Sơn, chị ta đích thân đến bệnh viện tâm thần.
Viện trưởng đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước, nên khi Cố Ức Liễu đến, thứ chị ta nhìn thấy là cảnh tượng bệnh nhân và nhân viên “hòa thuận” giả tạo.
Khi chị ta nhắc đến tôi, kẻ ác nhân đó cười đắc ý.
“Chúng tôi đều làm theo chỉ thị của cô cả. Tạ Ngọc Thần đã được ‘chăm sóc đặc biệt’ ở đây đấy!”
Viện trưởng cứ ngỡ rằng lời này sẽ khiến Cố Ức Liễu hài lòng và giúp bà ta nhận thêm đầu tư.
Nhưng bà ta không biết rằng, Cố Ức Liễu bây giờ chỉ muốn báo thù cho tôi.
“‘Chăm sóc’ của các người chính là hành hạ cậu ấy sao?”
“Không phải vậy sao? Tôi lúc đó còn sợ hiểu lầm nên đặc biệt đến xác nhận lại với anh Phó mà.”
Viện trưởng vừa lo lắng vừa sốt ruột, liên tục lau mồ hôi trên trán, hấp tấp giải thích.
“Phó Minh Triết? Là anh ta đích thân dặn dò sao? Bảo sao lúc đón Tạ Ngọc Thần về, cậu ấy lại sợ tôi đến thế, thậm chí còn căm hận tôi... Tôi cứ nghĩ rằng cậu ấy giận vì bị tôi gửi vào viện để điều trị.”
Cố Ức Liễu lẩm bẩm, đôi mắt từng khiến tôi đắm chìm giờ đây ngập tràn thù hận.
“Cô... Cô Cố, chúng tôi chỉ làm theo mệnh lệnh thôi. Mâu thuẫn nội bộ của các người xin đừng lôi chúng tôi vào.”
Nhìn thấy sắc mặt Cố Ức Liễu ngày càng lạnh lẽo, viện trưởng vội vàng đổ hết trách nhiệm sang người khác.
Cố Ức Liễu không nói thêm gì, chỉ liếc viện trưởng một cái sâu thẳm rồi rời khỏi bệnh viện.
Thế nhưng, một tuần sau, bệnh viện tâm thần đó bị phanh phui hàng loạt tội danh: hành hạ bệnh nhân, thiếu giấy phép hoạt động, tham ô và trốn thuế...
Với việc vi phạm cả đạo đức lẫn pháp luật, bệnh viện ngay lập tức bị lệnh đóng cửa.
Những bệnh nhân từng chịu cảnh tra tấn giống như tôi cuối cùng cũng được giải thoát khỏi nơi âm u ẩm ướt đó, bước ra đón ánh mặt trời một lần nữa.

Bình Luận

0 Thảo luận