9
Sợi dây mong manh cuối cùng cũng đứt đoạn.
Tôi bỗng thấy cả người lạnh toát, tay chân tê cứng không thể cử động.
Tôi cúi đầu, không dám đối diện ánh mắt của Tống Thư Dao.
“Cô Cố, thích cô là một điều đáng xấu hổ sao?”
Tống Thư Dao đứng dậy, chắn trước mặt tôi như để bảo vệ.
“Cô Cố, trên đời này chẳng lẽ không ai được phép thích cô sao? Huống hồ, cô sắp kết hôn rồi, vậy mà vẫn đối xử với em trai mình như thế sao?”
“Cô không hiểu à? Cậu ta thích tôi!”
Cố Ức Liễu chỉ vào tôi, biến tình cảm tôi dành cho chị ta thành thứ vũ khí để đè bẹp khí thế của Tống Thư Dao.
“Thì sao? Tôi thích Tạ Ngọc Thần, thế là đủ rồi!”
Cô ấy... thích tôi ư?
Phản ứng đầu tiên của tôi không phải là vui mừng mà là sợ hãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ch-k-h-i-h-n-r-i&chuong=7]
Một kẻ đáng khinh như tôi... làm sao xứng đáng với tình cảm của Tống Thư Dao chứ?
Tôi thậm chí còn không thể học đại học hay hoàn thành sự nghiệp của mình.
“Cô thích cậu ta? Một kẻ biến thái từng yêu chính chị mình cũng xứng đáng được cô thích sao?”
Cố Ức Liễu tức giận mắng chửi, như muốn dẫm nát cả tôi lẫn người thích tôi vào bùn lầy.
“Anh ấy xứng đáng! Nhưng người như cô thì không xứng đáng được Tạ Ngọc Thần yêu!”
Một luồng ấm áp lan tỏa khắp cơ thể tôi. Đây là lần đầu tiên có người đứng trước mặt tôi và khẳng định mạnh mẽ rằng: Tôi xứng đáng được yêu.
“Thì sao chứ? Tạ Ngọc Thần không thích cô.”
Cố Ức Liễu cười lạnh, kéo tôi ra khỏi Tống Thư Dao.
“Tôi dẫn em trai tôi về trước. Cô Tống, tùy cô ở lại.”
Cố Ức Liễu lôi tôi vào một phòng riêng, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua người tôi đầy khinh miệt.
“Tiểu thư nhà họ Tống sao lại có mắt nhìn tệ đến thế? Loại người như cậu mà cô ta cũng coi như báu vật để yêu thương sao?”
“Cố Ức Liễu! Chị đừng quá đáng!”
Tôi có thể chịu đựng sự chế giễu của Cố Ức Liễu, bởi tất cả là cái giá tôi phải trả.
Tôi không nên yêu chị ta khi mang thân phận nhạy cảm này, càng không nên nóng vội tỏ tình ngày đó.
Nhưng tôi không thể chịu được khi chị ta xúc phạm người khác.
Tống Thư Dao tốt hơn chị ta rất nhiều. Chỉ tiếc... tôi đã yêu sai người.
Tôi luôn nghĩ rằng Tống Thư Dao chỉ đối xử tốt với mọi người vì bản tính nhân hậu. Nhưng khi cô ấy công khai bày tỏ tình cảm trước mặt mọi người, tôi mới nhận ra mình đã bỏ lỡ điều gì trong những năm tháng thanh xuân ấy.
Mùa đông năm đó, sau giờ học cô ấy luôn mang nước ấm đến cho tôi. Tôi sợ làm phiền, nhưng cô ấy chỉ cười bảo đó là tiện đường.
Tiện đường sao có thể xảy ra nhiều lần như vậy?
“Tạ Ngọc Thần, cậu đang nghĩ gì?”
Giọng nói lạnh lùng của Cố Ức Liễu kéo tôi về thực tại. Khuôn mặt chị ta vặn vẹo, đôi mắt hiện lên sự độc ác đầy ám ảnh.
“Cậu dám nghĩ đến người phụ nữ khác ngay trước mặt tôi sao?”
Tôi ghét vẻ mặt tự cao tự đại của Cố Ức Liễu, như thể cả thế giới đều phải phục tùng ý muốn của chị ta.
"Tôi không thể à?! Cố Ức Liễu, tôi cũng là con người, trái tim của tôi không phải là khối sắt đá, nó cũng biết đau!"
Nói đến đây, mũi tôi cay cay, mắt bỗng đỏ hoe.
Nhưng tôi không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt Cố Ức Liễu, vì chị ta sẽ chỉ cười nhạo tôi là kẻ đáng thương.
Tôi quay mặt đi, vội lau nước mắt.
“Nếu không còn gì nữa, vậy tôi đi trước đây.”
“Tôi không cho cậu đi!”
Tôi dồn hết can đảm hất tay chị ta ra. Dù biết sau đó có thể bị trừng phạt gấp bội, tôi không còn sợ nữa.
Tôi không muốn làm con rối chỉ để mua vui cho chị ta, càng không muốn đánh đổi mọi thứ chỉ vì một nụ cười khinh bạc.
“Vậy thì sao? Chị định giữ tôi lại để tiếp tục sỉ nhục tôi à?”
“Là để chế giễu tình cảm chân thành của tôi hay để nói rằng tôi thấp hèn?”
Môi Cố Ức Liễu run rẩy, giọng lạc đi như sắp khóc.
“Tạ Ngọc Thần... cậu dám lớn tiếng với tôi ư?”
Nhưng lần này tôi không hề thấy đau lòng vì chị ta nữa.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận