Chồng tôi mắt đỏ hoe, siết chặt tay tôi, ngoan ngoãn ngồi bên đợi tôi chỉ đạo.
Tôi xoay người ôm lấy anh, thật may, chồng tôi vẫn còn trẻ trung, hiền lành và dễ thương như trước.
Ba mẹ chồng tôi cũng vẫn chưa bị sự khổ cực của việc chăm con bệnh tật hành hạ đến bạc đầu, trông vẫn khỏe mạnh, đầy hy vọng.
Kiếp trước, ba tháng đầu sau khi sinh, con tôi vẫn ổn.
Sau đó bắt đầu chậm phát triển, không thể ngẩng đầu, toàn thân mềm nhũn.
Gia đình tôi đã tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền, đi hết thành phố này đến thành phố khác, làm hơn năm mươi lần xét nghiệm.
Cuối cùng mới xác định con bị bệnh hiếm AADC – do gen lặn từ cha mẹ gây ra, dù kết quả kiểm tra di truyền của chúng tôi hoàn toàn bình thường.
Lúc đó, chị tôi còn cố tình đến giáng thêm đòn, nói chắc do tôi ăn uống linh tinh khi mang thai nên mới làm hại con mình.
Chị ta còn mang đứa con gái vốn là của tôi đến trước mặt, khoe “con chị ta” vừa đáng yêu vừa khỏe mạnh!
Khi ấy, tôi cảm giác cả thế giới sụp đổ.
Không chỉ vì đây là bệnh không thể chữa khỏi, trẻ sẽ không thể tự chăm sóc bản thân, cần theo dõi 24/7, tuổi thọ chỉ khoảng 6–10 tuổi.
Mà còn vì tôi thực sự tin rằng chính chúng tôi đã làm hại con.
Còn chưa kịp suy nghĩ sâu hơn, cả gia đình đã bị cuốn vào vòng xoáy học cách chăm sóc con bệnh.
Đến khoảng 10 giờ tối, ba chồng tôi thông báo đã tìm được bệnh viện có thể mổ sau hai ngày, mai nhập viện làm kiểm tra.
Tôi gật đầu.
Lần này, nhất định tôi sẽ để con bình an lớn lên vui vẻ trong vòng tay chúng tôi.
Tuyệt đối không để bất kỳ ai phá hỏng hạnh phúc khó khăn này!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ch-ru-t-tr-o-i-con-c-a-t-i&chuong=2]
4
Trước khi vào phòng mổ, tôi dặn dò chồng tới lui: “Anh tuyệt đối không được để ai đưa con đi, phải canh kỹ. Canh từng giây từng phút!”
Cả nhà nghiêm túc gật đầu.
Lúc này điện thoại tôi vang lên, là Lý Tâm Di gọi tới.
Vừa bắt máy, giọng trách móc the thé lập tức vang lên như muốn chui ra khỏi điện thoại: “Lâm Tâm Nhiên, em đi đâu rồi? Bọn chị đang đứng trước cửa nhà em, mẹ mang theo bao nhiêu đồ đến thăm em, còn không mau về mở cửa!”
“Em cũng quá đáng thật đấy, mang bầu to vậy còn chạy đi khắp nơi. Chị sắp sinh rồi, em cũng chẳng biết nhường chị một chút!”
“Tắt!” Tôi cắt ngang lời chị ta.
“Chị sắp sinh thì ở nhà mà nghỉ ngơi đi, tìm em làm gì? Em bận, tạm biệt.”
Tôi dứt khoát tắt máy, rồi trực tiếp tắt nguồn luôn.
Một tiếng rưỡi sau, bé gái Ngô An An nặng 3,25 kg đã chào đời.
Khi tôi tỉnh lại, con đã nằm bên cạnh, ngủ ngon lành. Tôi khẽ chạm vào gương mặt nhỏ nhắn ấm áp của con.
Khoảnh khắc ấy, tôi mới thực sự cảm nhận được: tôi đã thay đổi vận mệnh.
Mũi cay xè, nước mắt tuôn rơi không kìm được.
Ngô Hạo Văn vội vàng chạy đến dỗ dành, còn cười nói: “Sau này hai mẹ con đều là khóc nhè, anh không biết phải dỗ ai trước.”
Tôi tưởng mọi chuyện đã kết thúc.
Chỉ cần tránh xa Lý Tâm Di và Trương Tú Lan là được.
Không ngờ nghiệt duyên thật khó dứt.
Buổi chiều khi tôi còn đang nghỉ ngơi, mẹ chồng bước vào nói: “Lý Tâm Di cũng sinh ở bệnh viện này, là một bé trai. Mẹ chồng và chồng cô ta vui mừng lắm.”
Tôi choáng váng.
Mãi mới nhớ ra, đây chính là bệnh viện mà kiếp trước chị ta đã dàn cảnh tráo con tôi!
Gần đây tôi chỉ lo nghĩ đến việc mổ lấy thai nên không để tâm đến chuyện trùng hợp này.
Chồng tôi lúc đó hào hứng kể chuyện vừa nghe ngóng được.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận