Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

CHỊ RUỘT TRÁO ĐỔI CON CỦA TÔI

Chương 9

Ngày cập nhật : 2025-09-28 16:50:31
Lâm Đào, lão già hơn năm mươi tuổi, từng ngồi tù, làm bác sĩ sản không giấy phép, lại tự cho rằng mình vẫn còn sức quyến rũ, tưởng có thể câu được một quý bà ba mươi mấy tuổi trẻ trung xinh đẹp.
Lâm Đào nhiều lần qua Macau cờ bạc giải khuây, cuối cùng, dưới sự dụ dỗ của "quý bà", ông ta bắt đầu sa chân vào vay nặng lãi. Đến khi nợ ngập đầu không trả nổi, "quý bà" liền nức nở cảm thán, nói tiếc cho quãng đời ba năm rưỡi ngồi tù của ông ta, nếu không giờ đã là trưởng khoa sản của bệnh viện lớn, địa vị xã hội cao, lương tháng khủng, phúc lợi cũng phong phú.
Thế là ông ta bỗng nhớ tới người tình cũ Trương Tú Lan của mình.
Rồi cũng "vô tình" moi được địa chỉ của bà ta, còn biết bà ta sau ly hôn được chia một căn hộ, tuy nhỏ nhưng vị trí tốt.
Còn ba tôi cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì, lão bị moi ra đủ thứ tội, cuối cùng bị phạt nhẹ năm mươi nghìn là xong.
Dưới sự "chỉ dẫn" của quý bà, Lâm Đào bèn dùng lời đường mật lừa Trương Tú Lan, khiến bà ta quên béng chuyện năm xưa bị chính ông ta phản bội khiến tăng án, ngược lại còn cảm nhận lại mối tình cuồng nhiệt thời trẻ, hai người thế là cưới nhau.
Chờ nhận được giấy đăng ký kết hôn của chúng, tôi cho quý bà rút lui, phần còn lại cứ để chúng tự cắn xé nhau, cũng đủ đặc sắc rồi.
Khi men say tái hôn tan hết, món nợ khổng lồ lộ ra,
Lâm Đào lột ngay lớp mặt nạ giả tạo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ch-ru-t-tr-o-i-con-c-a-t-i&chuong=9]

Đối với tôi, Trương Tú Lan còn bày được trò mưu mô; nhưng với Lâm Đào — kẻ bị vay nặng lãi dí đến đường cùng thì bà ta chẳng có cửa xoay sở.
Sau mấy lần bị Lâm Đào đánh tới mức suýt tắt thở, bà ta buộc phải bán căn hộ để trả nợ, chỉ mong giữ được mạng.
Nhưng Lâm Đào, giờ đã nghiện cờ bạc, sao có thể dừng lại dễ dàng? Sòng bạc lớn không cho vào, ông ta chuyển sang đánh bạc nhỏ.
Trương Tú Lan muốn ly hôn cũng không ly nổi, tìm đến tôi thì lại bị Lâm Đào nghi ngờ muốn bỏ trốn, lại bị đánh thừa sống thiếu chết. Cuối cùng, đành cam chịu sống lay lắt qua ngày.
Kết cục, Lâm Đào bị mấy kẻ buôn người xúi giục, dắt theo Trương Tú Lan sang Thái Lan.
Sau đó... bặt vô âm tín.

15
Trong khi ngồi chờ xem màn kịch hay của Trương Tú Lan, tôi cũng tranh thủ thời gian đi thăm Lý Tâm Di, vừa giễu cợt cảnh sa cơ của chị ta, vừa mỉa mai hị ta vô dụng, dao cầm trong tay mà cũng chẳng làm nên trò trống gì.
Thỉnh thoảng, tôi lại khoe khoang cuộc sống hạnh phúc hiện tại.
Tôi còn kể cho Lý Tâm Di nghe, mẹ của cô ta bây giờ cũng sống cuộc hôn nhân nồng cháy, còn là với chính ba ruột Lâm Đào của cô ta.
Giờ ai nấy đều có ngày lành tháng tốt, chỉ có mình Lý Tâm Di bị vứt xó nơi đây, ngoài tôi ra thì chẳng ai buồn ngó ngàng.
Khi con người cứ mãi cầu mà không được sẽ bắt đầu nảy sinh ảo tưởng mà tôi thì cố ý cho cô ta thỏa sức vẫy vùng trong ảo mộng ấy.
Chưa kể tôi còn thường xuyên gửi cho Lý Tâm Di xem ảnh cuộc sống viên mãn của vợ mới nhà họ Trần: sinh được cậu con trai khỏe mạnh, dưới tên có mấy căn tiệm buôn,
Mỗi ngày chỉ việc thuê bảo mẫu chăm con, lái xe sang đi mua sắm, sắm trang sức đắt tiền, sống đời phú quý, chẳng sợ gãy chân gãy tay cũng không lo nghèo đói.
Còn thật giả thế nào, đâu quan trọng, người muốn tin thì sẽ tin là thật, vậy là đủ.
Tôi còn ngang nhiên nói thẳng với Lý Tâm Di, đời trước cô ta cũng từng hưởng vinh hoa thế này, thậm chí còn hơn nhưng đều bị tôi một tay phá tan tành.
Chỉ khác là tôi may mắn, được làm lại lần nữa, chiếm hết tiên cơ.
Còn cô ta thì chỉ biết ngày qua ngày già đi, xấu đi, bị nhốt trong ngục, đến cả ăn uống vệ sinh cũng bị kiểm soát.
Mỗi lần trông thấy Lý Tâm Di càng ngày càng điên, miệng lảm nhảm toàn những lời hoang tưởng mâu thuẫn, tôi lại cảm thấy khoái trá vô cùng.
Chẳng mấy năm sau, Lý Tâm Di vì bạo lực đánh người trong tù, lại còn tự hại mình, lảm nhảm điên cuồng nên bị chẩn đoán mắc tâm thần phân liệt, chuyển sang viện tâm thần điều trị.
Mà tôi chính là người thân duy nhất được ghi danh của cô ta tại đó. Mỗi lần viện báo tin bệnh Lý Tâm Di có vẻ đỡ hơn, tôi lại đến, chỉ để chọc cho cô ta phát điên thêm lần nữa.
Cuối cùng, hai sản phụ không may cùng ngã, phải vào bệnh viện tư sinh con.
Chỉ có "Hy Hy" mới xoa dịu được nỗi oan chết ở kiếp trước của tôi và xoa dịu nỗi đau suýt nữa mất mạng kiếp này của An An.
[Hết]

Bình Luận

0 Thảo luận