5
Sau khi rời khỏi khu nhà tôi sáng nay, Lý Tâm Di cãi nhau với một bà cụ ở ngã rẽ.
Miệng lưỡi chị tôi thì ai cũng biết, đanh đá cãi tới cùng.
Không ngờ bà cụ cũng chẳng hiền lành gì, cãi qua cãi lại, Lý Tâm Di bị đẩy ngã, sinh luôn tại chỗ.
Không cần chờ tới ngày dự sinh.
Kết quả, hai chị em lại sinh cùng ngày, cùng bệnh viện như kiếp trước.
Chỉ khác là kết cục đã hoàn toàn thay đổi.
Bà mẹ Trương Tú Lan của tôi khi nghe tin tôi đã mổ xong liền tức tối xông thẳng vào phòng bệnh tính sổ, hoàn toàn không thèm quan tâm tôi vừa mổ xong còn đang nằm trên giường.
Bà ta vừa bước vào liền châm chọc: “Lâm Tâm Nhiên, mày cũng giỏi đấy nhỉ, sinh con mà giấu cả mẹ và chị gái!”
“Chắc mày làm chuyện gì khuất tất nên mới không dám để ai biết chứ gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ch-ru-t-tr-o-i-con-c-a-t-i&chuong=3]
Mày đúng là đồ vô dụng, sinh ra thứ chẳng ra gì. Còn chị mày thì khác, sinh được thằng cu kháu khỉnh, nó mới là người có phúc!”
Chưa kịp để tôi phản bác, mẹ chồng tôi đã cầm ngay cái bỉm dính phân vừa thay cho An An, nhét thẳng vào mồm Trương Tú Lan.
Cả phòng bệnh lập tức vang lên tiếng “ọe” đồng thanh.
Tôi ở phòng ba người, ai nấy vừa buồn nôn vừa cảm thấy hả hê.
“A.... con đàn bà điên kia, mày làm cái quái gì thế hả?!”
Trương Tú Lan gào lên chửi rủa, vị giác và khứu giác cùng nổi dậy khiến bà ta bắt đầu nôn mửa thật sự.
Vừa định xông vào đánh trả, mẹ chồng tôi không để bà ta có cơ hội.
Bà lập tức bẻ hai tay bà ta ra sau, khóa lại như cảnh sát áp giải phạm nhân, đẩy bà ta ra khỏi phòng.
Trên đường còn không quên mắng lại: “Bà cho rằng con gái là của nợ vì chính bà là loại đàn bà rác rưởi! Con gái tôi hồi trước khổ sở cũng là vì bà làm mẹ không ra gì!”
“Bây giờ con bé được về với nhà tôi là để hưởng phúc! An An là báu vật của nhà họ Ngô. Nếu tôi còn nghe bà mở miệng nói bậy, tôi tống bà xuống bồn cầu ăn phân luôn đấy!”
Khi mẹ chồng tôi quay lại, tôi chỉ biết nhìn bà bằng ánh mắt tràn đầy kính phục.
6
Vì là sinh mổ, tôi cần phải ở lại bệnh viện theo dõi vài ngày rồi mới có thể chuyển đến trung tâm chăm sóc sản phụ. Còn Lý Tâm Di thì sinh thường nên hôm sau đã có thể xuất viện.
Trước khi rời khỏi bệnh viện, chị ta ôm đứa con trai bụ bẫm, vênh váo khoe khoang rằng mình đã sinh được trưởng tôn cho nhà họ Trần, được yêu chiều đến mức nào.
Lời nói đầy ẩn ý rằng con gái thì không có giá trị, chỉ là "cục nợ", còn bảo tôi chắc chắn sẽ bị ba mẹ chồng chán ghét.
Bộ mặt chị ta tràn đầy khinh miệt, môi mỏng mồm nhanh, lời nào lời nấy chua ngoa độc địa.
Nhưng toàn bộ sự chú ý của tôi lúc đó là đang chăm chú nhìn đứa trẻ trong lòng chị ta, cố gắng tìm ra điểm gì đó quen thuộc với đứa bé từng bị tráo đổi ở kiếp trước.
Tôi săm soi một lúc, nhưng không phát hiện được gì, đứa trẻ vẫn còn quá nhỏ.
Thấy tôi nhìn đứa bé, Lý Tâm Di lập tức cảnh giác: “Nhìn gì mà nhìn? Có nhìn mãi thì con gái mày cũng không hóa thành con trai được đâu! Cứ chờ bị nhà chồng ghét bỏ đi!”
“Bốp bốp bốp!”
Tôi tiện tay vớ ngay cái khay inox đựng cơm vừa ăn xong, giáng mạnh vào đầu Lý Tâm Di, mỗi cú lại mạnh hơn cú trước.
Chê tôi thì được, nhưng dám chê con gái tôi không bằng người?
Nhớ lại kiếp trước, dù nhà họ Trần không rõ ngọn ngành, nhưng bọn họ vẫn đối xử với An An rất tốt.
Chỉ có Lý Tâm Di là cực kỳ trọng nam khinh nữ. Mỗi dịp lễ Tết về nhà mẹ đẻ, tôi đều thấy chị ta đánh chửi con bé ở những góc khuất không ai để ý đến.
Tôi càng can ngăn thì chị ta càng đánh dữ.
Kiếp này đã không thể làm chị em tốt, có cơ hội dạy dỗ thì tôi sẽ không nương tay! Cũng coi như giúp chính tôi ở kiếp trước hả giận một phen.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận