Từ nhỏ, tôi đã được dạy rằng chỉ cần ngoan ngoãn, mọi thứ tốt đẹp sẽ đến: điểm cao, lời khen, phần thưởng, và sự tự hào của cha mẹ.
Vì vậy, tôi học cách mỉm cười khi không vui, gật đầu khi không đồng ý, và im lặng khi muốn hét lên.
Tôi là đứa con gái lý tưởng: không vi phạm nội quy, không cãi lời, không gây phiền toái.
Nhưng cũng chính vì thế, tôi dần quên mất mình thật sự muốn gì.
Ngày nào cũng như nhau: sáng đến trường, trưa học thêm, tối làm bài. Cuộc sống của tôi như một bản nhạc chỉ có một nốt – đều đặn, đúng nhịp, nhưng lạnh lẽo. Đôi khi, nhìn đám bạn cười đùa ngoài sân, tôi thấy lòng mình nhói lên – một nỗi ghen tị nhỏ bé, lẫn với cảm giác tội lỗi.
Tôi không hiểu vì sao lại ghen tị. Họ đâu có gì đặc biệt.
Có lẽ, vì họ tự do.
Còn tôi thì không.
Tôi từng thử hỏi mẹ:
“Nếu một ngày con không muốn học nữa, mẹ sẽ làm gì?”
Mẹ tôi đặt quyển sổ xuống, nhìn tôi một lúc rất lâu, rồi hỏi ngược lại:
“Con đừng đùa kiểu đó. Con là niềm hy vọng của cả nhà, con không được phép bỏ cuộc.”
Câu trả lời ấy khiến tôi im bặt.
Tôi hiểu, mình không được phép sai.
---
Ngày tôi gặp Lâm Phong, trời mưa.
Sân trường ướt sũng, mùi đất lạnh bốc lên từ nền gạch cũ.
Tôi bị phạt trực nhật vì đứng ra nhận lỗi cho bạn cùng bàn – nó nghịch ngợm, làm vỡ cửa kính, sợ bị khiển trách nên tôi đã thay nó xin lỗi.
Còn Lâm Phong bị phạt vì đánh nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/chung-ta-tung-dot-chay-thanh-xuan-cua-nhau&chuong=1]
Chúng tôi bị giao dọn kho dụng cụ – căn phòng tối tăm, đầy bụi, nơi không ai muốn bước vào.
Tôi tưởng mình sẽ dọn một mình. Nhưng khi mở cửa, cậu ta đã ngồi sẵn ở đó, chân gác lên ghế, ánh mắt nửa lười biếng, nửa tò mò.
Áo đồng phục nhàu nát, cổ áo không cài nút, tai trái lấp lánh khuyên bạc – mọi thứ ở cậu đều trái ngược với thế giới tôi đang sống.
Tôi cúi đầu chào, định lặng lẽ làm việc, nhưng cậu ta lên tiếng trước:
“Cậu ngoan thật đấy. Người như cậu bị phạt là chuyện hiếm.”
“Tôi… chỉ thay bạn thôi.”
“Thay bạn hay thay chính mình?”
Tôi sững lại.
Câu hỏi đó như một lưỡi dao nhỏ, cứa vào nơi tôi cố che giấu. Tôi không biết trả lời sao.
Vì có lẽ, chính tôi cũng không biết mình đang sống vì ai.
Cậu cười nhạt, cúi xuống gấp mấy chiếc khăn cũ.
Tôi nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, lòng bỗng tràn lên một cảm giác lạ lẫm.
Tôi chưa từng gặp ai như cậu. Một người không quan tâm người khác nghĩ gì, dám nói những lời khiến người khác khó chịu, nhưng lại thật đến mức khiến người ta không thể ghét.
Chúng tôi dọn dẹp trong im lặng. Thỉnh thoảng, tôi nghe cậu lẩm bẩm vài câu hát – giai điệu xa lạ, nhưng rất hay.
Khi tôi hỏi đó là bài gì, cậu bảo:
“Bài hát tôi tự viết. Cho những người không biết mình đang sống vì điều gì.”
Tôi không hiểu hết, nhưng có gì đó trong ngực tôi khẽ rung lên.
Cậu nói bằng một giọng bình thản, nhưng trong mắt lại ánh lên một nỗi buồn rất sâu.
---
Hôm đó về nhà, tôi mở quyển nhật ký đã cũ.
Mỗi trang đều giống nhau: “Hôm nay tôi học được chương mới. Tôi mệt.”
Tôi đã viết từ “mệt” hàng trăm lần, như một thói quen vô thức.
Nhưng tối ấy, tay tôi khựng lại.
Thay vì viết “tôi mệt”, tôi viết:
“Hôm nay, tôi đã nói chuyện với một người khác biệt. Cậu ta khiến tôi tự hỏi… mình thật sự sống vì điều gì?”
---
Những ngày sau, tôi bắt đầu chú ý đến Lâm Phong.
Cậu thường ngủ trong lớp, nhưng khi tỉnh dậy, lại nhìn ra cửa sổ với ánh mắt sâu xa.
Cậu không học bài, nhưng đôi khi ghi vào vở những câu như:
“Người ta khen tôi hư, nhưng ít nhất tôi đang sống.”
“Thứ đáng sợ nhất không phải là bị ghét, mà là không dám sống thật.”
Tôi không biết tại sao, nhưng mỗi lần đọc những dòng ấy, tôi đều thấy lòng mình chao đảo.
Có lẽ vì tôi đã sống quá lâu trong một cái lồng bằng vàng, đến nỗi quên mất hương vị của tự do.
---
Một chiều tan học, trời đỏ rực, cậu gọi tôi lại:
“Muốn đi đâu đó không? Không học, không bài vở, không ai sai bảo.”
Tôi ngập ngừng.
“Nếu bị phát hiện thì sao?”
“Thì cười, rồi chạy. Đời có gì đáng sợ đâu.”
Tôi không hiểu sao mình lại gật đầu.
Chúng tôi đi dọc con phố nhỏ sau trường, ghé vào quán cà phê ồn ào, nơi những giai điệu guitar vang lên như tiếng thở dài của tuổi trẻ.
Cậu ngồi trên sân khấu nhỏ, chơi nhạc, mắt nhắm lại, môi khẽ mỉm cười.
Ánh đèn phản chiếu lên khuôn mặt ấy – một khuôn mặt vừa kiêu ngạo vừa cô độc.
Lần đầu tiên, tôi cảm thấy thế giới rộng hơn những trang sách, và trái tim tôi không còn yên lặng như trước.
Trên đường về, cậu hỏi:
“Thấy sao?”
Tôi đáp thật lòng:
“Tôi thấy… như vừa sống thật một lần.”
Cậu cười:
“Thế thì đừng dừng lại. Thanh xuân không có vé khứ hồi đâu.”
---
Đêm ấy, tôi nằm trên giường, nhìn trần nhà, lòng ngổn ngang.
Tôi sợ bị phát hiện, sợ cha mẹ giận, sợ bị phán xét. Nhưng hơn hết, tôi sợ sẽ quay lại làm chính mình của ngày hôm qua.
Một người sống ngoan đến mức chẳng còn biết sống để làm gì.
Tôi bật dậy, mở nhật ký, và viết:
“Tôi không muốn chỉ là con ngoan. Tôi muốn trở thành tôi.”
Và như thế, mọi chuyện bắt đầu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
2 Thảo luận