Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Chúng ta từng đốt cháy thanh xuân của nhau

Chương 2

Ngày cập nhật : 2025-10-09 00:27:40

Có lẽ, một người khi sống quá lâu trong khuôn khổ, chỉ cần bước ra nửa bước thôi cũng đủ khiến tim đập loạn.

Tôi từng nghĩ mình sẽ không bao giờ làm điều gì "sai". Nhưng hôm đó, tôi đã cúp tiết.

---

Buổi sáng, khi tiếng trống báo tiết vang lên, tôi vẫn ngồi yên. Lâm Phong nhìn tôi, ánh mắt có gì đó nửa trêu chọc, nửa chờ đợi.

“Muốn đi không?”
“Đi đâu?”
“Ra khỏi đây.”

Chỉ ba chữ ngắn gọn, nhưng tôi cảm thấy như có cơn gió lạnh thổi qua tim.

Tôi nhìn bảng đen, nhìn những gương mặt quen thuộc, nhìn cửa lớp đang mở… rồi gật đầu.
Tôi đứng dậy, tim đập nhanh đến mức tay run nhẹ. Nhưng thật kỳ lạ — tôi không thấy tội lỗi, chỉ thấy… nhẹ nhõm.

Chúng tôi đi qua hành lang vắng, băng qua sân trường đầy nắng. Tôi nghe tiếng gió thổi qua tóc, mùi hoa phượng thoảng trong không khí. Mọi thứ trở nên sống động lạ thường, như thể tôi vừa thoát khỏi một chiếc lồng vô hình.

“Cảm giác thế nào?” — Lâm Phong hỏi, tay đút túi quần, bước đi thong thả.
“Giống như… vụng trộm vậy.”

Tôi nhìn cậu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/chung-ta-tung-dot-chay-thanh-xuan-cua-nhau&chuong=2]

Dưới ánh nắng, mái tóc rối nhẹ, ánh mắt sáng, cậu cười hờ hững, nhưng trong nụ cười ấy có gì đó rất thật.
Tôi bỗng nhận ra, có những người sinh ra để nổi loạn, nhưng không phải vì họ xấu, mà vì họ không chấp nhận bị bóp nghẹt.

---

Chúng tôi đi bộ đến công viên cũ sau trường. Cậu mua hai ly trà sữa, một cho tôi, một cho mình. Tôi chưa từng uống thứ này vào giờ học – nó là biểu tượng của "vô trách nhiệm" trong mắt cha mẹ tôi.

Nhưng khi uống ngụm đầu tiên, vị ngọt mát lạnh lan ra, như thể tôi vừa chạm đến một thế giới khác.

Tôi cười.
Lâu lắm rồi tôi mới cười như vậy – không vì được khen, không vì đạt điểm cao, mà chỉ vì thấy vui.

Cậu nhìn tôi, nheo mắt:

"Cậu nên cười nhiều hơn."
“Tôi không giỏi đâu. Tôi quen phải tỏ ra đúng mực rồi.”
“Sai một chút thì có sao đâu. Miễn là cậu thấy thật.”

Câu nói ấy, đơn giản thôi, nhưng nó cứ vang mãi trong đầu tôi suốt cả ngày hôm đó.

---

Buổi chiều về nhà, tôi nói dối lần đầu tiên.
Khi mẹ hỏi:
“Hôm nay học thế nào?”
Tôi đáp:
“Vẫn bình thường ạ.”
Và tim tôi đập thình thịch như sắp vỡ.

Tôi tưởng sẽ thấy tội lỗi, nhưng không.
Thay vào đó là một cảm giác kỳ lạ – tự do xen lẫn sợ hãi.
Tôi biết, mình vừa bước qua một ranh giới. Và không thể quay lại như trước nữa.

Đêm ấy, tôi mở nhật ký.
Tôi viết:
"Tôi đã cúp tiết. Tôi đã nói dối. Nhưng tôi không hối hận.”
“Tôi đã cười thật lòng lần đầu tiên.”

---

Những ngày sau đó, tôi bắt đầu thay đổi. Nhỏ thôi, nhưng rõ ràng.

Tôi nghe nhạc của Lâm Phong giới thiệu, đọc những quyển sách không nằm trong danh sách cha mẹ yêu cầu, đôi khi còn ngồi một mình ở sân thượng nhìn hoàng hôn, không làm bài, không học thêm.

Những khoảnh khắc ấy khiến tôi thấy mình đang sống, chứ không chỉ tồn tại.

Tôi bắt đầu nhận ra, suốt bao năm qua, tôi không phải “ngoan” vì tôi muốn thế.
Tôi ngoan vì sợ mất đi tình thương.
Tôi ngoan vì nghĩ rằng nếu làm đúng, tôi sẽ được yêu.
Nhưng tình yêu thật sự không cần đánh đổi bằng sự hy sinh bản thân.

---

Một chiều nọ, cậu rủ tôi đến xem một buổi biểu diễn nhạc nhỏ.
Đèn sân khấu vàng nhạt, tiếng guitar vang lên trầm ấm. Cậu đứng đó, giữa đám đông ồn ào, ánh mắt kiên định, tay ôm cây đàn cũ kỹ.

Cậu hát:
"Thanh xuân như khói, chỉ cần một tàn lửa là đủ cháy…”

Tôi đứng dưới, nhìn lên, bỗng thấy nước mắt tràn ra lúc nào không hay.
Tôi không biết mình khóc vì điều gì –vì bài hát quá hay, vì nỗi cô đơn trong lòng, hay vì tôi nhận ra:
Tôi đã bắt đầu thích một người khiến tôi dám khác đi.

---

Đêm đó, tôi không ngủ được. Tôi nghĩ về nụ cười của cậu, giọng hát, ánh mắt, và cảm giác tự do khi ở bên cậu.

Tôi biết, con đường này không dễ đi. Tôi đang làm điều mà cả thế giới quanh tôi sẽ không hiểu.

Nhưng lần đầu tiên trong đời, tôi không muốn nghe ai nữa.
Tôi muốn nghe chính mình.

Bình Luận

2 Thảo luận