Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cô Nàng Huyền Học

Chương 1: Xuyên Qua

Ngày cập nhật : 2025-07-21 01:36:46
Tại trà lâu Tụ Hiền Trang.
Trong một phòng riêng trên lầu hai, mấy vị cậu ấm tay cầm chén trà, một người trong số đó còn ôm một cô gái xinh đẹp mặc sườn xám. Tiếng nhạc du dương, nhẹ nhàng vang vọng trong không gian, xoa dịu tâm hồn.
"Lạc thiếu gia ngày càng có khí thế nhỉ, sản nghiệp tốt như vậy mà cậu cũng bán đi được. Sau này tha hồ tìm vui hưởng lạc, còn ai quản nổi cậu nữa?"
Nghe vậy, Lạc thiếu gia kia siết chặt vòng tay đang ôm eo cô gái, khẽ vuốt ve, đổi lại một tiếng cười duyên dáng.
Anh ta dường như có tâm trạng rất tốt: "Sao nào? Mỹ nhân trong trà lâu của tôi đều là hạng nhất cả đấy, không giống đám tầm thường bên ngoài đâu."
Nói rồi, anh ta vẫy tay với người quản gia đã đứng chờ một bên từ lâu: "Gọi mấy cô em xinh đẹp vào đây, tiếp đãi các bạn của tôi chu đáo vào!"
Quản gia vội vàng dạ ran. Mấy người còn lại cũng nở nụ cười ý nhị: "Ra ngoài chơi mà! Không có rượu ngon mỹ nữ thì còn gì thú vị nữa? Các vị nói có đúng không?"
"Đúng thế!"
Trong lúc cười nói rôm rả, quản gia đã dẫn thêm mấy cô gái mặc sườn xám xinh đẹp đi lên. Mỗi người được xếp một cô, có kẻ bạo dạn hơn còn trực tiếp kéo mỹ nữ ngồi lên đùi mình.
Bên cạnh Phó Hằng cũng có một người đẹp mặc sườn xám màu lam nhạt đứng hầu, nhưng anh không nói gì, người đẹp kia cũng không dám tự tiện ngồi vào lòng, chỉ dám đứng nép một bên.
Một nhân viên phục vụ gõ cửa rồi bước vào, ghé tai anh nói nhỏ vài câu. Phó Hằng khẽ chau mày: "Vẫn chưa đi à?"
Nhân viên phục vụ lắc đầu: "Cô Cố đó nói, hôm nay không gặp được ngài thì cô ấy sẽ không rời đi."
Nghe thế, chén trà trên tay Phó Hằng bị đặt mạnh xuống bàn, nước trà bắn tung tóe.
Anh liếc nhìn người đẹp bên cạnh, cất giọng trầm trầm: "Cho cô ta lên đây."
Mấy người kia thấy vậy, trêu chọc một câu: "Ai da, Phó đại thiếu gia, đi chơi mà cũng có người bám riết thế à? Lẽ nào lén lút cặp kè với em nào rồi?"
Phó Hằng vốn mặt lạnh như tiền, nghe vậy chỉ khẽ nhếch mép: "Tôi làm gì có người tình nào. Phụ nữ mà đeo bám quá thì phiền phức lắm."
Mấy người nhìn nhau, không hiểu ý anh là gì. Bất ngờ, Phó Hằng vừa nói vừa kéo người đẹp bên cạnh vào lòng.
Anh đưa tay nâng chén, nhấp một ngụm trà: "Tôi thích những người đẹp biết nghe lời."
Thật trùng hợp, ngay khoảnh khắc anh dứt lời, cửa phòng khẽ mở từ bên ngoài, nhân viên phục vụ dẫn một cô gái trẻ bước vào.
Cô gái có vóc dáng nhỏ nhắn, trên gương mặt trái xoan thanh tú, đôi mắt to tròn như quả nho đen ngấn lệ, nhìn người phụ nữ đang ngồi trên đùi Phó Hằng với vẻ không thể tin nổi.
Những người khác nhìn thấy cảnh đó, trái tim như tan chảy. Cô gái này trông thật mong manh yếu đuối, ngũ quan tinh xảo, dáng người nhỏ nhắn, khiến người ta vừa nhìn đã muốn che chở.
Rồi họ lại nhìn Phó Hằng, thầm nghĩ chỉ có kẻ lạnh lùng như Phó Hằng mới nỡ làm người ta rơi lệ thế này.
Phó Hằng liếc mắt nhìn cô gái: "Cô nghe cả rồi chứ?"
Thiếu nữ ngoan ngoãn gật đầu, rồi bỗng lắc mạnh đầu, chạy mấy bước đến trước mặt Phó Hằng, nước mắt lã chã rơi: "Không phải như vậy! Trước đây anh nói vì có vị hôn thê nên mới không thể ở bên em, anh đã nói..."
Cô gái ôm lấy cánh tay anh, nói rất nhanh, giọng hơi gấp gáp. Phó Hằng lộ rõ vẻ chán ghét, lạnh lùng rút tay mình ra.
"Đó là tôi nói để an ủi cô thôi, ai ngờ cô lại tưởng thật."
Anh ta vừa nói vừa tự rót cho mình một chén trà: "Hôm nay để cô lên đây, là muốn cô nhìn cho rõ, tôi đây Phó Hằng này không thiếu phụ nữ."
Không thiếu phụ nữ...
Bốn chữ này cứ xoáy sâu, vang vọng trong đầu cô gái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/co-nang-huyen-hoc&chuong=1]

Anh ta vốn không phải người chung thủy gì, bên cạnh anh ta không thiếu phụ nữ. Không muốn cô, chỉ đơn giản là coi thường cô mà thôi!
Cô gái cảm thấy như sợi dây đàn trong đầu mình đang căng ra, sắp đứt đến nơi.
Cô nén giận và thất vọng, lấy từ trong túi ra một chiếc túi thơm, nhét vào tay Phó Hằng rồi vội vàng xoay người, giọng run run: "Em đi trước."
Phó Hằng nhìn túi thơm, ánh mắt tối lại: "Đây là cái gì?"
Cô gái như không nghe thấy, tay run rẩy mở cửa phòng, rồi không một lần ngoảnh lại, lao xuống cầu thang.
Vừa đi, nước mắt cô vừa không ngừng rơi. Cô dụi đôi mắt nhòe lệ, nhất thời không nhìn rõ đường. Bỗng một tiếng còi xe inh ỏi vang lên, cô gái đứng sững giữa đường, ngơ ngác thất thần khi một chiếc xe hơi màu đen lao nhanh tới.
"Rầm ---- "
Trong Tụ Hiền Trang, Phó Hằng vẫn cầm chiếc túi thơm, mở ra, rút từ bên trong một lá bùa, mùi chu sa thoang thoảng lan tỏa.
Anh nhớ lại, lần đầu tiên mình cứu cô gái, việc đầu tiên cô làm khi tỉnh lại chính là tìm lá bùa này, nói rằng đó là bảo bối hộ mệnh mà ông nội để lại cho mình...
Người đẹp mặc sườn xám lam sau khi cô gái kia rời đi đã được gọi lại. Lúc này, cô ta đang đứng cạnh Phó Hằng, thấy anh nhìn chăm chú vào một tờ giấy vẽ nguệch ngoạc hồi lâu, không khỏi cười nói: "Không ngờ cô gái kia tuổi còn trẻ mà lại thích nghiên cứu mấy thứ này."
Đây vốn chỉ là một câu nói vô tình, nhưng lọt vào tai Phó Hằng lại vô cùng chói tai.
Anh khẽ "Ừm" một tiếng, cất lá bùa vào lại túi thơm, rồi tiện tay ném cho người đẹp áo lam: "Cầm lấy mà chơi."
... ... ...
Lúc Cố Sanh tỉnh lại, cô thấy mình đang nằm trên một chiếc giường nhỏ trải ga trắng tinh, xung quanh là một đám người mặc áo blouse trắng, nói những điều cô hoàn toàn không hiểu.
Bác sĩ thấy cô tỉnh, vô cùng kinh ngạc, rồi vội vàng hỏi: "Cô cảm thấy thế nào? Trong người có chỗ nào không khỏe không?"
Câu này thì Cố Sanh nghe hiểu. Cô cảm thấy chỗ nào cũng không khỏe, toàn thân đau nhức như vừa bị một đám người đánh hội đồng.
Đương nhiên, những điều này không quan trọng nhất. Quan trọng nhất là, cô rõ ràng... đã chết rồi cơ mà?
Vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của cô, cũng là thời điểm định mệnh, cô sẽ gặp một đại kiếp nạn. Và cuối cùng, cô đã không vượt qua được kiếp nạn đó.
Người tu tập Huyền Học, hành sự nghịch thiên, sau khi chết sẽ không được siêu thoát. Hơn nữa, đại kiếp của cô lại là lôi kiếp, nếu không chống đỡ nổi, đáng lẽ cô phải hồn bay phách tán. Vậy mà khi mở mắt ra, cô lại đến nơi này. Cách bài trí xung quanh, tất cả đều vô cùng xa lạ, hoàn toàn khác biệt với những gì trong ký ức của cô.
Lúc này, cô nhìn chằm chằm người mặc đồ trắng kia, muốn nói chuyện nhưng lại phát hiện mình không thể cử động. Cùng lúc đó, đầu cô bỗng đau buốt như dao cắt, Cố Sanh lại một lần nữa ngất đi.
Khi tỉnh lại lần nữa, cô cảm thấy trong đầu mình có thêm một đoạn ký ức. Nhờ đó cô cũng biết được, cơ thể này không phải là cơ thể ban đầu của cô, và không thời gian này cũng không phải là nơi cô từng ở.
Mà cô gái nhỏ này, lại có cùng tên với cô, cũng gọi là Cố Sanh.
Đáng tiếc, hôm qua do tinh thần hoảng loạn, cô ấy đã bị xe đụng phải, mất mạng.
Còn cô, đã tiếp quản thân thể của cô gái nhỏ ấy, trở thành chủ nhân mới của cơ thể này.
Cố Sanh ngồi trên giường, đang sắp xếp lại những ký ức trong đầu thì cửa phòng bỗng bị người bên ngoài mở ra. Một người phụ nữ mặc đồ công sở, trang phục trông già dặn, chín chắn bước vào.
Gương mặt nhỏ nhắn của Cố Sanh không chút biểu cảm, nhưng trong đầu lại đang suy nghĩ, người này là...
A, là Văn thư ký của người đàn ông đã từ chối cô lúc sáng.

Bình Luận

0 Thảo luận