Sáng hôm sau, Cố Sanh thức dậy từ rất sớm. Đứng bên cửa sổ vén rèm nhìn ra, bên ngoài âm u mờ mịt, thời tiết không đẹp lắm.
Cô vẫn ra ngoài chạy bộ như thường lệ, về thay quần áo, rửa mặt xong, vừa bước ra khỏi phòng tắm thì nghe có tiếng gõ cửa.
Cô vừa ra mở cửa, người đứng bên ngoài lại là Tề Thịnh. Người đàn ông thân hình cao lớn đứng ở cửa, gương mặt nở nụ cười ôn hòa. Thấy vẻ mặt cô có chút khác lạ khi mở cửa, anh còn hỏi: "Sao vậy? Không chào đón tôi à?"
Cố Sanh khoanh tay, nhìn anh một cái, đáy mắt xẹt qua một tia tối tăm, rồi lùi lại mấy bước: "Vào đi, sao anh đến sớm vậy?"
"Không phải đã nói là đến đón cô sao?" Giọng Tề Thịnh luôn rất ôn hòa. Sau khi vào cửa, anh còn nhìn quanh phòng một lượt, cuối cùng mới gọi Cố Sanh ra ngoài.
Mà Cố Sanh khi nghe câu nói vừa rồi của anh, mày phải hơi nhíu lại, cuối cùng cũng không nói thêm gì, lên xe của anh đến một nhà hàng trông rất cao cấp. Vào phòng riêng, Tề Thịnh còn rất lịch sự kéo ghế cho cô.
"Cô ngồi trước đi, tôi đi xem bánh ngọt đặt đã xong chưa."
Cố Sanh gật đầu, ngồi xuống vừa chơi Tiêu Tiêu Lạc vừa đợi. Có điều hơi kỳ lạ, rõ ràng trước đó cô đã nhờ Mạnh Thiên Tề chơi giúp lên hơn màn sáu mươi rồi, sao bây giờ trong điện thoại vẫn chỉ là màn mười?
Cố Sanh nhíu mày, trước đó cô đã cảm thấy có gì đó không đúng, bây giờ càng khẳng định điều này.
Lúc Tề Thịnh quay lại, đã thấy cô gái nhỏ ngồi đó với vẻ mặt chán chường, trong lòng bất giác thấy hơi buồn cười. Anh đặt đĩa bánh ngọt tinh xảo đang bưng trên tay xuống bàn trước mặt cô: "Nếm thử xem?"
Cố Sanh nghiêng đầu qua, nhìn thấy đĩa bánh ngọt, hình thức quả thật không tệ. Thế là cô nhón một miếng, đưa lên miệng, khẽ nếm thử. Vị mềm mại, ngọt ngào tan ra trong miệng, thấm vào đầu lưỡi, khiến cô bất giác mở to mắt.
Tề Thịnh thấy vậy, khẽ mỉm cười: "Ngon không?"
"Ngon lắm." Cố Sanh gật đầu, dường như đang nhớ lại điều gì đó.
Nụ cười của Tề Thịnh càng sâu hơn, sâu đến độ tựa như nụ cười của nữ nhân, âm nhu đến mức có chút kỳ quái. Một tay anh cầm miếng bánh ngọt, trên tay dường như có những sợi tơ đen đang thấm vào, đưa tới trước mặt Cố Sanh: "Để tôi đút cho cô."
Bánh ngọt đưa đến bên miệng, Cố Sanh không những không mở miệng, khóe môi còn cong lên một đường.
Cô đưa một ngón tay lên, đặt ngoài miệng, làm động tác từ chối với Tề Thịnh: "Ngon thì ngon thật, nhưng đồ ăn âm khí nặng quá mà ăn nhiều thì sẽ bị tiêu chảy đấy."
Tề Thịnh dừng tay lại, nụ cười trên mặt không đổi: "Cô nói linh tinh gì vậy?"
Cố Sanh cười cười, không đáp lời. Giây tiếp theo, sắc mặt cô đột ngột thay đổi, đứng dậy cầm lấy con dao gọt hoa quả gần đó đặt trước mặt, lạnh giọng: "Sao hả? Giết ngươi một lần còn chưa đủ à?"
Vừa dứt lời, Tề Thịnh trước mắt bỗng nhiên toàn thân bốc lên hắc khí. "Anh" lạnh lùng nhìn Cố Sanh, trong mắt không che giấu được sự hận thù.
Vóc dáng cao lớn của "anh" không ngừng biến ảo trong làn khói đen, cuối cùng hiện ra hình dạng một người phụ nữ. Người phụ nữ có dáng vẻ xinh đẹp, nhưng biểu cảm trên mặt lại vô cùng méo mó.
Cô ta chỉ vào Cố Sanh, nghiến răng nghiến lợi: "Tại sao ngươi có thể nhận ra ta?"
Cố Sanh nhìn cô ta với vẻ nửa cười nửa không, cũng không giải thích.
Thực ra, từ lúc "anh" mới đến buổi sáng, Cố Sanh đã cảm thấy có chút không ổn. Bởi vì Tề Thịnh hôm qua lúc hẹn cô, vẫn chưa biết cô ở khách sạn này, Cố Sanh lại càng nói là mình sẽ tự bắt xe đến, cho nên anh sẽ không đến đón sớm như vậy.
Đương nhiên, chỉ riêng điểm này, Cố Sanh mới chỉ cảm thấy kỳ quái, chứ chưa thể khẳng định đó không phải Tề Thịnh. Nhưng tiếp đó, nữ quỷ mấy lần lấy lòng, chăm sóc quá chu đáo, khí chất quanh thân giống như một vị công tử dịu dàng nho nhã, chứ không phải một người đàn ông kiệm lời như Tề Thịnh.
Sơ hở lớn nhất, vẫn là miếng bánh ngọt kia. Lúc nếm miếng bánh đó, Cố Sanh đã biết, đây không chỉ không phải Tề Thịnh, mà còn là một quỷ vật từng gặp mặt mình, có khả năng dò xét lòng người.
Nó đã dò được hương vị bánh ngọt từ trong tâm trí Cố Sanh, nhưng lại không biết đó là loại bánh do sư phụ Cố Sanh ở kiếp trước tự tay làm mới có mùi vị ấy. Mà cô đã rất lâu rồi chưa được ăn lại mùi vị đó, một vài nguyên liệu trong đó ở thời đại này đã sớm thất truyền, cho nên vốn không thể nào có được hương vị y hệt như vậy.
Cũng chính từ lúc nếm miếng bánh đó, trong lòng cô đã chắc chắn, đây không phải là người.
Mà sắc trời bên ngoài từ đầu đến cuối vẫn âm u mờ mịt. Buổi sáng mới dậy, Cố Sanh còn tưởng là thời tiết không tốt, bây giờ nghi ngờ con nữ quỷ này, cô cũng bắt đầu hoài nghi, đây có phải là thế giới thực không.
Bởi vì ngoài ba điểm trên, màn chơi game trên điện thoại của cô chính là điều khiến cô đoán rằng, đây hơn phân nửa không phải là thế giới thực. Bánh ngọt còn có thể nói là do nữ quỷ dò xét được nội tâm cô mà biến ra, nhưng chi tiết màn chơi game này lại không nằm trong ký ức sâu nhất của cô, nên nữ quỷ cũng không chú ý đến.
Cố Sanh trước kia thường nghe sư phụ nói, nếu như quỷ kéo con vào một thế giới nào đó, thế giới đó nhất định sẽ không có mặt trời. Hơn nữa, luôn có một vài chi tiết có thể kiểm tra ra được.
Cô nhìn sắc trời lúc nào cũng âm u xung quanh: "Đây không phải thế giới thực đúng không? Đây là nơi nào?"
"Ha! Đây là giấc mơ của ta, cũng là giấc mơ của ngươi." Nữ quỷ nói những lời này với vẻ mặt dữ tợn, bỗng nhiên vung tay lên, cảnh tượng trước mặt thay đổi.
Cố Sanh phát hiện mình đang đứng trên một con phố, nhìn một đám phụ nữ đang đấm đá một người mặc áo cưới đỏ tươi, miệng còn không ngừng chửi rủa.
"Đồ sao chổi, không biết liêm sỉ!"
"Đúng đấy, tuổi còn nhỏ không học tốt, chỉ biết quyến rũ đàn ông."
"Nghiệt chướng! Gian phu dâm phụ, hại chết con trai ta rồi!"
Theo tiếng kêu gào của một người đàn bà, mọi người dừng tay, nhưng điều đó không có nghĩa là tha cho người phụ nữ kia, ngược lại còn dùng đến thủ đoạn tàn độc hơn.
Họ mặc kệ sự phản kháng của người phụ nữ, đẩy cô ra, ấn chặt lên một chiếc quan tài: "Đóng đinh nó cho ta! Chết cũng phải để nó cả đời trông giữ con ta!"
Đinh đóng vào da thịt, tất cả mọi người đều làm như không thấy tiếng kêu la khóc lóc thảm thiết của người phụ nữ. Máu theo khe hở của quan tài, nhỏ xuống phiến đá: "tí tách", thấm sâu vào bùn đất.
Mùi máu tanh tràn ngập cả con phố.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/co-nang-huyen-hoc&chuong=26]
Cố Sanh đột nhiên cảm thấy tim mình lạnh đi ghê gớm. Đúng lúc này, cảnh tượng trước mắt nhạt dần, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu gào cuồng loạn của nữ quỷ: "Ta không nên giết chúng sao? Nhưng là chúng đã giết ta!"
Cố Sanh cố gắng giữ bình tĩnh. Cô biết nữ quỷ này chết rất thảm, nhưng đối với việc làm của nó, cô lại không thể nào đồng tình.
"Những người cô đã giết, chẳng lẽ chỉ có bọn họ thôi sao?"
Nữ quỷ nghe vậy sững người. Cố Sanh không thích nói lý lẽ với quỷ vật, nhưng lần này lại lần đầu tiên bình tĩnh nhìn nó: "Cô có thể thành Lệ Quỷ, ít nhất cũng đã sát hại hơn trăm người. Cô có thể nói, những người cô giết, mỗi một người đều chết có ý nghĩa, không một ai vô tội sao?"
"Ta..." Nữ quỷ há miệng, rồi im lặng: "Ta không biết... Ta không biết!"
Nữ quỷ đột nhiên đau khổ lắc đầu. Mỗi khi giết một người, tâm trí nó lại mơ hồ đi một chút, càng về sau, gần như đều dựa vào bản năng để giết người, tự nhiên không còn phân biệt được mình giết người tốt hay kẻ xấu.
Khi còn là Lệ Quỷ, tâm trí cô ta đã hoàn toàn mơ hồ, chỉ nhớ mỗi việc giết người. Sau khi bị Cố Sanh đánh tan hồn phách, không ngờ dựa vào một giọt máu trên thân kiếm kia cùng với dục vọng báo thù mãnh liệt, cô ta đã dùng chút sức lực cuối cùng để kéo Cố Sanh vào trong mộng.
Chỉ là ở đây, tinh thần của cô ta không ngờ lại có được một tia tỉnh táo hiếm hoi.
Nữ quỷ này bản tính không xấu, chỉ là chết quá thảm, oán khí không tan được, cho nên mới trở thành Lệ Quỷ. Cô ta muốn báo thù, nhưng cũng không muốn làm hại người vô tội.
Nữ quỷ càng nghĩ càng thấy khó chịu, gương mặt bắt đầu nứt ra, xuất hiện những vết rạn, máu không ngừng rỉ xuống. Bộ quần áo ảo hóa trên người cũng biến thành áo cưới đỏ tươi, mấy lỗ máu trên người đều đang chảy máu ra ngoài.
Tí tách, mùi máu tanh nồng nặc lan tỏa trong không khí.
Cố Sanh chỉ đứng đó, bình thản nhìn.
Bỗng nhiên, trên trời có một tia sáng trắng lóe lên, bầu trời âm u dường như bị ai đó mạnh mẽ xé toạc, một tia nắng chiếu vào.
Cố Sanh nghe được một giọng nói quen thuộc, đang gọi lớn từ bên ngoài luồng sáng đó: "Cố Sanh, tỉnh lại!"
Lúc này, nữ quỷ đột nhiên ngừng tự hành hạ mình. Nó ngơ ngác đứng đó, nhìn về phía tia nắng kia.
Năm đó lúc chết, nó bị đóng sống vào quan tài, tra tấn đến chết. Sau khi chết, con trai của người phụ nữ bị Âm sai bắt đi, còn nó vì cách chết và oán khí quá nặng mà bị Địa Phủ từ chối ngoài cửa.
Đến chết cũng không được yên ổn, lại còn mất đi cơ hội chuyển thế làm người.
Nó thật sự rất hận!
Ẩn mình trong chiếc quan tài đó, mười năm, hai mươi năm, đã rất lâu rồi nó chưa được nhìn thấy ánh nắng mặt trời...
Nữ quỷ ngơ ngác đứng lặng hồi lâu, cuối cùng chảy ra hai hàng huyết lệ, thân thể từ từ tan biến vào không khí.
Cố Sanh thấy vậy, mới lặng lẽ cất con dao gọt hoa quả trong tay đi, sau đó âm thầm niệm một câu chú.
Khách sạn, phòng số 404.
Cô gái nhỏ nằm trên giường khẽ động mí mắt, lông mi run run, rồi mở mắt ra.
Vẻ mặt cô chỉ thoáng chút mơ màng, rồi lập tức tỉnh táo trở lại. Chỉ là người đàn ông trước mắt lại đang nhìn mình với vẻ mặt đầy lo lắng, cảm giác này quả thực kỳ quái.
"Anh..." Cố Sanh nằm trên giường, bị anh nhìn từ trên cao xuống, thật sự có chút không tự nhiên.
"Sao anh lại tới đây?"
Lời này vừa nói ra, cô đột nhiên hơi ngẩn người, sao cảm giác câu này quen tai thế nhỉ? À, hình như là câu đã nói với Tề Thịnh giả trong mơ lúc gặp mặt.
Nghĩ vậy, cô liền nhớ đến tia sáng xé rách bầu trời lúc nãy, không nhịn được hỏi một câu: "Vừa rồi, là anh gọi tôi sao?"
Thật ra Cố Sanh còn muốn hỏi, sao anh lại tìm được đến đây, nhưng liếc nhìn đồng hồ trên tường, cô liền hiểu. Đã ba giờ chiều, Tề Thịnh hơn phân nửa là gọi điện thoại cho cô mãi không ai bắt máy, nên mới tìm tới.
Tề Thịnh hơi sững sờ, đang định gật đầu thì cửa phòng bỗng nhiên có người bước vào.
Người đó vừa đi vừa ngáp, vẻ còn ngái ngủ, miệng còn lẩm bẩm: "Hôm nay tôi cày cho cô lên một trăm màn rồi đó, nhanh nhanh nhanh! Điện thoại..."
Anh ta vừa đi tới, vừa đưa tay ra, rồi cả người đơ ra.
Anh ta đầu tiên là nhìn Cố Sanh, rồi lại nhìn Tề Thịnh đang hơi cúi người phía trên Cố Sanh, vẻ mặt liên tiếp hiện lên sự kinh ngạc, kinh ngạc, rồi hóa ra là vậy! Cuối cùng dừng lại ở vẻ bình tĩnh.
"Hai người... Xin lỗi đã làm phiền, tôi ra ngoài tĩnh tâm một chút đây."
Cố Sanh cứ thế nhìn anh ta vẻ mặt ngái ngủ bước vào, rồi lại ngơ ngác đi ra.
Đợi anh ta đi rồi, Tề Thịnh mới lấy ra một hộp điểm tâm nhỏ đóng gói tinh xảo: "Mấy hôm trước đi bắt quỷ, nhà đó làm điểm tâm không tệ, tôi thấy cô chắc sẽ thích, nên mang về một ít."
Cố Sanh gật đầu, nhận lấy túi điểm tâm. Nghĩ đến việc trước đó mình đã cứu em gái anh, có lẽ trong lòng anh vẫn luôn cảm kích, cho nên mới luôn nhớ mang gì đó cho cô. Đã vậy, cô cũng không khách sáo nhận lấy.
Về chuyện xảy ra buổi sáng, Tề Thịnh không hỏi nhiều. Anh dường như cũng rất bận, đưa đồ cho cô xong liền rời đi.
Lúc ra cửa, gặp Mạnh Thiên Tề đang hút thuốc ở hành lang. Thấy anh đi ra, Mạnh Thiên Tề liền xáp lại: "Cậu với Cố Sanh, thông đồng với nhau từ bao giờ thế? Cây vạn tuế nở hoa à!"
Anh ta và Tề Thịnh hàng năm đều có liên lạc, mối quan hệ không mặn không nhạt, miễn cưỡng cũng có thể coi là anh em. Bây giờ anh ta nói với Tề Thịnh những lời này, thực ra cũng chỉ là trêu đùa.
Tề Thịnh lại nghiêm mặt chỉnh anh ta: "Chúng tôi chưa phải loại quan hệ đó."
"Hả?" Mạnh Thiên Tề sững sờ, tàn thuốc suýt nữa làm bỏng tay.
Không phải chứ? Anh ta nghe nhầm sao? "Chưa phải loại quan hệ đó" là ý gì? Chẳng lẽ ý là sau này sẽ là loại quan hệ đó sao?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận