Gã đàn ông vừa hay nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng này, chỉ cảm thấy tim trong lồng ngực đập điên cuồng như muốn nhảy ra ngoài. Sợ đến oa oa kêu to, kêu cha gọi mẹ, chỗ hắn đứng còn có thêm một vũng nước tiểu.
Lúc này, không biết ai là người phản ứng kịp đầu tiên, hét lên một tiếng: "Chạy mau!"
Người của Lý Gia Thôn bắt đầu chạy thục mạng, nhưng cũng chỉ có một số người chạy thoát được. Những kẻ khác bị xác chết trôi tóm lấy thì một chút cũng không thể thoát ra nổi. Có những cái xác còn đang bám chặt vào người họ, đào bới vết thương để hút máu. Gương mặt trắng bệch, nhăn nheo dính đầy máu tươi, máu còn theo khóe miệng chảy thành một vệt dài, hòa cùng tiếng nuốt máu xuống cổ họng, đặc biệt thử thách thần kinh người nghe.
Hơn nữa, số lượng xác chết trôi trong con sông này nhiều vô kể, không đến một ngàn cũng phải năm trăm. So sánh mà nói, hơn một trăm dân làng này một chút cũng không đủ để chúng chia nhau.
Ngay lúc bọn họ hét lên, Cố Sanh đã lao ra như tên bắn, tốc độ nhanh đến nỗi cô đã dán bùa vàng lên trán của mười cái xác chết trôi xung quanh, khiến chúng lập tức bị giữ chặt. Nhưng phía sau, xác chết trôi ngày càng nhiều, Cố Sanh cũng không thể không liên tục lùi lại.
Số lượng vẫn là quá nhiều. Lần trước cô gặp phải nhiều tà vật đến vậy là vào dịp rằm tháng bảy, đêm bách quỷ dạ hành. Chỉ có điều lúc đó quy mô lớn hơn nhiều, và những người đi hàng phục cũng không ít cao nhân trong Huyền Môn, chứ không phải một mình cô đơn đả độc đấu như thế này.
Hiện tại số lượng xác chết trôi quá nhiều, khiến cô cũng cảm thấy lực bất tòng tâm, huống hồ còn có đám người Lý Gia Thôn này liên tục chảy máu, càng kích động đám xác chết trôi.
Cố Sanh phát hiện, những xác chết trôi này rất nhạy cảm với mùi máu tươi. Về lý, chỉ cần có người chảy máu, chúng sẽ cùng nhau xông lên, hơn nữa sau khi ngửi thấy mùi máu tươi, tốc độ của chúng cũng sẽ trở nên nhanh nhạy hơn.
Cố Sanh nhanh như chớp cứu được hai người Lý Gia Thôn từ miệng đám xác chết trôi, sau đó lần lượt ném họ ra xa. Khi cô đuổi đến bên người tiếp theo, người đó đang bị một xác chết trôi túm cổ sắp cắn tới nơi. Cố Sanh một tay siết chặt cổ xác chết trôi, không cho nó động đậy, đang chuẩn bị đẩy người kia ra thì chợt bị chính người đó đẩy mạnh, cả người cô ngã về phía xác chết trôi, tay cũng buông lỏng, thiếu chút nữa là bị xác chết trôi cắn trúng.
Ánh mắt cô lạnh đi, đột nhiên lao về phía trước hai bước, tóm gọn lấy kẻ đang chạy trốn kia, quật ngã hắn xuống đất. Ngay sau đó, xác chết trôi lúc nãy đã há miệng, cắn thủng cổ họng hắn.
Máu nóng hổi ào ạt tuôn ra. Lúc chết, người đó vẫn trừng lớn mắt nhìn Cố Sanh, trong mắt vừa có sự hoảng sợ, lại vừa có vẻ không thể tin nổi.
Cố Sanh nhìn hắn, trong lòng không chút gợn sóng, chỉ nhanh chóng lấy ra hai lá bùa, dán lên người xác chết trôi đang uống máu kia.
Cô cứu những người này trong lúc nguy cấp chẳng qua chỉ vì cảm thấy trong số họ có vài người tội chưa đến mức phải chết, chứ không phải do lòng thánh mẫu bao la quá độ. Cô vừa mới cứu kẻ này, hắn lại quay ngoắt muốn đẩy cô ra chịu chết thay, chuyện này làm sao có thể chịu đựng được?
Dù sao thì nếu không có cô, kẻ này cũng sẽ bị cắn chết. Cho nên ông trời cũng sẽ không vì vậy mà cho rằng cô đã hại chết hắn rồi giáng hình phạt xuống đầu cô.
Trong lúc hỗn loạn vừa rồi, người của Lý Gia Thôn vẫn bị cắn chết mấy người. Những người khác đã an toàn chạy ra xa, vẫn còn đang liều mạng chạy trốn. E rằng cả đời này họ cũng không bao giờ nghĩ tới sẽ gặp phải chuyện kinh khủng đến vậy.
Trong số đó, gã trưởng thôn tuy đã chạy thoát nhưng vẫn có chút thất thần, chỉ vì trong đám xác chết trôi lúc trước, có một người phụ nữ mặc bộ quần áo trông rất quen mắt, hình như chính là Vương Thúy, một cô gái làng khác bị bán vào thôn của họ trước đây.
Khi chưa tin có ma quỷ, trưởng thôn không cảm thấy có gì lạ. Nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy những thứ đó, lại còn tận mắt thấy một trong số đó chính là Vương Thúy, trong lòng trưởng thôn nhất thời hoảng sợ vô cùng.
Bởi vì Vương Thúy chết thật sự quá thảm. Ngay từ ngày đầu tiên bị đưa tới đây, cô đã nói mình có vị hôn phu, không muốn ở lại trong thôn. Lập tức bị trưởng thôn dùng gậy đánh cho một trận, đau đến chết đi sống lại. Sau khi tỉnh lại, cô vẫn không hé răng, không những thế còn tuyệt thực để phản kháng, rất ngoan cố, mặc cho đánh chửi thế nào cũng không ăn thua. Dần dần, mọi người đều mất hết kiên nhẫn. Không biết ai đã nói dù sao thì thế này cũng không sống được bao lâu, chi bằng để mọi người "vui vẻ" một phen. Thế là hơn tám mươi gã đàn ông trong thôn đã thay nhau giày vò cô gái này. (Mèo Ghiền Truyện Edit: khốn nạn quá, vừa edit mà nghiến răng nghiến lợi với bọn vô nhân tính này.)
Trưởng thôn đương nhiên cũng tham gia. Bọn họ mặc kệ tiếng kêu khóc van xin của người phụ nữ, nhìn cô từ giãy giụa đến tuyệt vọng, cuối cùng ánh mắt tuyệt vọng, hơi thở thoi thóp. Sau khi bị đám đông giày vò, ngày hôm sau cô đã tắt thở, bị người Lý Gia Thôn vứt xác ra nơi hoang dã, định để cho chó sói hổ báo ăn thịt, coi như xong chuyện.
Chỉ là, chuyện này cũng đã qua một tháng rồi chứ? Tại sao Vương Thúy lại đột nhiên từ dưới sông xông ra?
Trưởng thôn sẽ không bao giờ quên được ánh mắt của cô trước khi chết, cái loại hận thù khắc cốt ghi tâm đó. Mà lúc nãy khi nhìn thấy Vương Thúy, tuy không có ánh mắt đó, tròng mắt chỉ chuyển động khi nhìn thấy máu, nhưng trưởng thôn lại phát hiện, Vương Thúy vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hắn.
Điều này khiến hắn trong quá trình chạy trốn vẫn vô cùng sợ hãi, thỉnh thoảng lại phải quay đầu nhìn lại vài lần. Lần cuối cùng quay đầu, hắn bỗng phát hiện có một bóng trắng đang đuổi theo với tốc độ cực nhanh.
Tim trưởng thôn đập thình thịch, càng thêm sợ hãi. Đúng lúc này, hắn chợt nghe có người sau lưng hét thảm một tiếng. Mọi người vội vàng nhìn lại, thì thấy người đó đã ngã trên mặt đất, máu trên cổ chảy lênh láng.
Mà hiện trường ngoài bọn họ ra, rõ ràng không thấy bất cứ thứ gì khác. Mọi người lập tức hoảng hồn, xô đẩy nhau vội vàng định xông lên núi. Trưởng thôn cũng rất hoang mang, hắn nhớ lại bóng trắng lúc nãy, trong lòng biết chắc là Vương Thúy đã quay về báo thù.
Cố Sanh sau khi dán bùa lên hơn năm mươi cái xác chết trôi ở bờ sông, số bùa trong tay cũng không còn nhiều, thế là nghĩ đến việc rút lui trước. Nhiều xác chết trôi như vậy rõ ràng đã là một sự kiện lớn, hẳn là có thể mời những người của các gia tộc Huyền Học đến cùng nhau giải quyết.
Những xác chết trôi này, cô nghĩ một mình giải quyết hết có lẽ hơi phiền phức, nhưng nếu muốn rút lui, chúng cũng không cản được cô.
Thế là Cố Sanh không bao lâu đã rời xa con sông đó. Chỉ là khi đến chân núi của Lý Gia Thôn, mũi cô lại khẽ động, ngửi thấy một mùi máu tươi nồng nặc.
Người của Lý Gia Thôn lại xảy ra chuyện rồi sao?
Cố Sanh trong lòng cảm thấy người trong thôn này thật biết cách gây phiền phức, nhưng dù gì cũng là hơn một trăm mạng người, nên đành phải lên xem thử.
Kết quả lúc cô đến thì đã muộn. Giữa sườn núi la liệt thi thể của người Lý Gia Thôn, máu cũng đã nhuộm đỏ một vùng đất lớn, trông vô cùng rùng rợn.
Chỉ có điều cũng hơi kỳ lạ, Lý Gia Thôn có hơn bảy mươi người chết, tất cả đều là đàn ông. Số phụ nữ còn lại thì ngồi một bên trên mặt đất, dường như đã bị dọa cho chết khiếp.
Còn lại là những đứa trẻ con, cả nam lẫn nữ, lúc này ánh mắt đầy sợ hãi nhìn Cố Sanh.
Cố Sanh chỉ liếc nhìn họ một cái, biết mình đến chậm. Đám tà vật kia không giết những người này, vậy thì họ hẳn là an toàn.
Hơn nữa, vụ thảm sát quy mô lớn lần này, nhìn thế nào cũng có mùi trả thù. Nếu không tại sao chỉ giết những người đàn ông trẻ tuổi khỏe mạnh, mà lại không giết phụ nữ và trẻ con?
Phải biết, ma quỷ tà vật làm gì có chuyện yêu thương kẻ yếu, chỉ có thể nói là những người đàn ông này e rằng có thù hận cực lớn với tà vật đó.
Mà liên tưởng một chút đến những việc Lý Gia Thôn đã làm trước đây, điều này cũng không có gì lạ.
Ban đầu Cố Sanh không biết người Lý Gia Thôn đã làm những chuyện gì, chỉ nghĩ rằng trong nhiều người như vậy, ắt hẳn cũng có một hai người tốt, cho nên mới cứu họ. Thế nhưng, sự trả thù hiện tại lại khiến cô có cảm giác như tự vả vào mặt mình.
Có thể lập tức giết bảy, tám mươi người, mối thù hận này có thể thấy được phần nào. Những người phụ nữ còn lại đều ổn, chứng tỏ tà vật kia cũng không giết bừa người vô tội, những kẻ kia hơn phân nửa là chết có lý do.
Cố Sanh cũng không có ý định giúp họ báo thù, chỉ có điều lần sau nếu gặp phải tà vật này, cô vẫn sẽ diệt trừ. Nhưng bây giờ, cô vẫn nên trở về liên lạc với bên ngoài trước thì tốt hơn.
Cô cũng không quên mục đích ban đầu của mình khi tìm đến những nơi này là gì, chính là để gây sự chú ý của mọi tầng lớp, đánh bóng tên tuổi của mình.
Nếu con Yêu Hà này chỉ là vấn đề nhỏ, vậy thì cô trực tiếp giải quyết là được. Nhưng tình hình hiện tại, một mình cô giải quyết sẽ vô cùng phiền phức, xong lại chẳng được lợi lộc gì, loại chuyện này cô đương nhiên không làm.
Đợi đến khi Cố Sanh trở lại thôn Vương Gia nơi cô tá túc, đã là năm giờ chiều.
Người phụ nữ trong nhà đó vừa nhìn thấy cô liền giật mình: "Cô gái, cô làm sao thế này? Không phải gặp chuyện gì chứ? Hả?"
Cố Sanh mặt mày ngơ ngác, nhưng sau khi nhìn theo ánh mắt của bà ta xuống quần áo mình, liền lập tức hiểu ra.
Cô lúc trước đã vật lộn với đám xác chết trôi nửa ngày, đám xác đó lại uống máu, cắn chết mấy người, cho nên trên quần áo cô cũng dính một ít vết máu.
Thấy trong mắt người phụ nữ kia ẩn hiện vẻ lo lắng, Cố Sanh trong lòng có chút ấm áp: "Không sao đâu ạ, đây là trên đường gặp một người bị thương, cháu giúp một tay nên mới dính vào quần áo thôi."
Người phụ nữ nghe cô giải thích, nửa tin nửa ngờ, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi nhiều.
Cố Sanh suy nghĩ một chút vẫn là dặn dò họ một câu: "Con sông bên kia có tà vật ẩn hiện, hôm nay đã giết mấy người rồi, các bác tốt nhất nên tránh xa nơi đó một chút."
"Cái gì?" Người phụ nữ đầu tiên là bị tin tức này làm cho giật mình, ngay sau đó lại hỏi: "Sao cô biết?"
"Người cháu cứu lúc trước chính là từ đó trốn ra, là người đó nói cho cháu biết."
Người phụ nữ ngơ ngác gật đầu, rõ ràng việc Yêu Hà lại có người chết đối với bà mà nói cũng không phải chuyện tốt lành gì.
Cố Sanh nói cho bà ta biết tin tức xong liền không nói chuyện tiếp nữa. Cô trở về phòng của mình, đầu tiên là tắm rửa thay bộ quần áo khác, sau đó ra ngoài tìm một chỗ vắng vẻ, chuẩn bị gọi điện thoại.
Nhưng điện thoại của cô còn chưa kịp gọi đi thì đã có cuộc gọi đến, người gọi chính là Tề Thịnh.
Cố Sanh nghĩ đến việc trước đó đã hẹn với anh sẽ báo bình an, có lẽ vì cô mãi không liên lạc nên anh mới gọi đến.
Cố Sanh nhận điện thoại, câu đầu tiên bên kia quả nhiên là: "Cô không sao chứ?"
Cố Sanh "ừm" một tiếng: "Không có gì, hôm nay bận quá nên gọi điện thoại muộn."
Cô chỉ nghe ra sự lo lắng trong giọng nói của Tề Thịnh nên mới giải thích một câu, không ngờ một câu nói như vậy lại khiến người đàn ông ở đầu dây bên kia, người đã căng thẳng cả buổi, bất giác nhếch môi cười, tâm trạng cũng tốt hơn hẳn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/co-nang-huyen-hoc&chuong=36]
"Một tiếng trước, chúng tôi đột nhiên phát hiện phía Tây Nam Kinh Đô khói đen ngập trời, sắc trời ánh lên màu đỏ, xem chừng là có tà vật gây ra sát nghiệt cực nặng. Phương hướng lại đúng ngay chỗ của cô, cho nên..."
Anh còn chưa nói hết lời, Cố Sanh đã biết anh hẳn là đang lo lắng, cho nên tự động nói tiếp: "Tôi không sao."
Nghĩ nghĩ, lại cảm thấy thái độ như vậy của mình hình như quá lãnh đạm, nhưng lại không biết nên nói gì, bởi vì cô luôn cảm thấy Tề Thịnh này lúc nói chuyện với cô cứ có gì đó là lạ.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô liền nghĩ đến chuyện hôm nay, thế là tự nhiên lái chủ đề sang hướng đó: "Tôi đã tìm thấy con Yêu Hà đó rồi. Chỉ là trong Yêu Hà xuất hiện rất nhiều thi thể, phải có đến hàng trăm hàng ngàn. Những thi thể này rất khát máu, nhưng theo hai lần thử nghiệm của tôi thì xem ra chúng không thể rời xa con sông đó quá lâu."
Tề Thịnh ở đầu dây bên kia, nghe thấy chủ đề đột ngột thay đổi này, khóe miệng nhếch lên. Hồi lâu sau, giọng nói mang theo một tia bất đắc dĩ nhàn nhạt: "Biết rồi, tôi đã xuất phát đến chỗ cô rồi, chắc còn khoảng nửa tiếng nữa là tới."
Cố Sanh hơi ngạc nhiên: "Sao anh lại đến nữa rồi?"
Tề Thịnh khó khăn lắm mới nghĩ ra được vài lời dễ nghe, lại bị Cố Sanh liên tiếp chặn họng, cũng thấy rất bất đắc dĩ.
"Bên đó xuất hiện dị tượng lớn như vậy, các gia tộc Huyền Học không thể nào ngồi yên không quản được. Lần này không chỉ có tôi qua đó, mà mấy nhà khác chắc cũng sẽ cử người tới."
Anh nói như vậy, Cố Sanh trong lòng liền hiểu rõ. Thật ra kiếp trước cũng vậy, chỉ cần xuất hiện loại thiên địa dị tượng này, các Huyền Môn lớn cũng đều sẽ cử người đến xem xét, cho nên chuyện này cũng là bình thường.
Vậy cũng vừa hay, ban đầu cô cũng định nói cho Tề Thịnh biết chuyện ở đây, để anh thông báo cho các gia tộc Huyền Học đến giúp đỡ, bây giờ ngược lại đỡ tốn công.
"Vậy tôi gửi địa chỉ cho anh."
Cố Sanh dùng điện thoại định vị, sau đó gửi địa chỉ cho Tề Thịnh. Có điều đợi đến khi anh tìm đến nơi thì không phải nửa tiếng, mà là một tiếng sau.
Đồng thời đến cũng không phải một mình anh, mà là ba người.
Ngoài Tề Thịnh ra, còn có Mạnh Thiên Tề và một người đàn ông lạ mặt.
Ba người đàn ông cùng nhau đi vào trong sân, làm cho người phụ nữ đang nấu cơm trong bếp cũng phải giật mình, vội vàng chạy ra hỏi han. Đợi đến khi nghe nói là bạn của Cố Sanh, bà ta có chút kỳ quái liếc nhìn họ một cái, rồi không nói gì, quay vào bếp tiếp tục nấu cơm.
Cố Sanh dẫn họ vào nhà. Mạnh Thiên Tề liếc nhìn Cố Sanh một cái, không nói gì. Tề Thịnh chỉ vào người đàn ông lạ mặt kia, giới thiệu với Cố Sanh: "Mạnh Tuấn nhà họ Mạnh, anh họ của Mạnh Thiên Tề. Tôi trên đường gặp họ nên cùng đến đây luôn."
Mạnh Tuấn từ lúc vào cửa vẫn luôn nhìn Cố Sanh. Lúc này nghe Tề Thịnh giới thiệu, anh ta nở một nụ cười lịch sự: "Chào cô."
Cố Sanh gật đầu, rõ ràng không có ý muốn tìm hiểu thêm về anh ta. Mạnh Tuấn lại dường như rất hứng thú với cô: "Nghe nói trước đó Thiên Tề và Cố tiểu thư có chút không vui, Thiên Tề, còn không mau xin lỗi Cố tiểu thư đi."
Mạnh Thiên Tề bình thường ngang ngược quen rồi, nhưng đối với người anh họ này lại rất nghe lời. Cho nên giờ phút này, anh ta nhìn Cố Sanh, không tình nguyện nói một tiếng xin lỗi.
Giọng không lớn, nhưng cũng không nhỏ, người trong phòng chắc đều có thể nghe được.
Mạnh Tuấn vẫn giữ nụ cười, nhìn về phía Cố Sanh, ý tứ đại khái là bảo cô tỏ thái độ.
Cố Sanh cười cười, không nói gì, mà kéo Tề Thịnh định đi thẳng vào phòng. Xin thứ lỗi cho cô, đối với hai anh em nhà họ Mạnh này, cô thực sự không có cảm tình.
Chuyện lần trước của Mạnh Thiên Tề, tuy cô không quá để trong lòng, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là cô thật sự không để ý chút nào.
Đến con giun xéo lắm cũng quằn mà!
Mạnh Thiên Tề thấy vậy liền không vui, vội vàng mấy bước đuổi theo: "Này, cô có ý gì vậy? Tôi đã xin lỗi rồi mà cô còn thái độ đó là sao?"
Chỉ là lần này tay anh ta còn chưa kịp đặt lên vai Cố Sanh thì đã bị Tề Thịnh một tay giữ lại, bẻ ngược ra sau.
Mạnh Thiên Tề đau đến "Hít" một tiếng. Anh ta thế mà lại quên mất, tên thần kinh Tề Thịnh này có ý với cô ta!
Khốn kiếp! Sớm biết vậy anh ta đã tránh xa một chút rồi.
"Thả, thả tay ra! Tề Thịnh, mau buông tay, ông đây không động vào nữa!"
Tề Thịnh lạnh lùng liếc anh ta một cái, lúc này mới buông tay ra. Mạnh Thiên Tề lập tức đứng lùi ra xa một chút, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Cố Sanh, dường như muốn một lời giải thích.
Cố Sanh nhìn cậu ta một chút, bỗng nhiên khẽ cười: "Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của anh."
Mạnh Thiên Tề ngẩn người, còn có kiểu này nữa sao?
"Này, tại sao chứ? Ngày đó tôi chỉ lo lắng cho Thiên Du thôi mà, tôi cũng không phải..."
Nói cho cùng, Mạnh Thiên Tề trong lòng cũng biết mình ngày đó không đúng, nhưng lúc đó là nhất thời tức giận không kiềm chế được. Sau đó thầm muốn xin lỗi, lại ngại mặt mũi, kết quả hôm nay khó khăn lắm mới xin lỗi, người ta lại còn không chấp nhận.
Tình huống quái quỷ gì vậy?
Cố Sanh cảm thấy anh ta vẫn chưa hiểu rõ tình hình, liền hỏi: "Mạnh Thiên Tề, có phải anh cảm thấy chuyện gì cũng có thể nói một lời xin lỗi là xong không?"
Mạnh Thiên Tề bị cô hỏi như vậy, đứng đó nhìn cô: "Chứ không phải sao?"
Cố Sanh cười cười: "Lần trước anh ở đoàn làm phim xin lỗi, tôi chấp nhận. Lần này tôi không muốn chấp nhận nữa."
Mạnh Thiên Tề chau mày, không nhịn được nói: "Vậy cô muốn làm gì? Để Mạnh gia tôi thiếu cô một ân tình à?"
Mạnh Tuấn chỉ muốn ngay lập tức bịt miệng Mạnh Thiên Tề lại. Anh bảo anh ta xin lỗi là để bầu không khí hôm nay dịu đi một chút. Kết quả thằng ngốc này vừa mới mở miệng đã định đem ơn nghĩa của Mạnh gia ra ngoài mà ban phát, lần này về nhà không bị đánh chết mới lạ.
Anh ban đầu cảm thấy Mạnh Thiên Tề đã mở miệng, thì ân tình này coi như đã định rồi, không ngờ Cố Sanh chỉ liếc mắt một cái: "Ban ơn à? Tôi không thèm nhé!"
Mạnh Thiên Tề tức muốn nghiến răng. Mạnh Tuấn cũng không khỏi nhìn cô thêm một cái, thầm nghĩ cô gái này cũng thật biết giữ bình tĩnh.
Anh hoàn toàn không ngờ rằng, Cố Sanh thật sự không thèm.
Cô muốn ân tình của Mạnh gia để làm gì? Có ăn được không?
Mạnh Tuấn lịch sự cười cười, không muốn để hai người lại cãi nhau nữa. Tề Thịnh lại vào lúc này khẽ ho một tiếng: "Cố Sanh, Tề gia tôi còn nợ cô một ân tình. Sau này có nhu cầu gì về phương diện nào, cứ việc mở lời."
Tề Thịnh vừa mới mở miệng, Mạnh Tuấn liền không cười nổi nữa. Có ý gì đây? Sao Tề gia lại còn nợ cô ta một món nợ ân tình?
Trong lòng anh ta rất rõ ràng, ân tình của Tề gia không phải dễ nhận như vậy, bởi vì thường thì có chuyện gì, chính họ cũng có thể tự giải quyết. Mà chuyện Tề gia trên dưới đều không giải quyết được, đối với người khác mà nói, không nghi ngờ gì là càng thêm mấy phần khó khăn.
Cho nên việc Cố Sanh có thể khiến Tề gia nợ cô ân tình, Mạnh Tuấn trong lòng không mấy tin tưởng.
"Sao tôi lại không biết chuyện này? A Thịnh, Tề gia sao lại nợ ân tình này vậy?"
Tề Thịnh nói: "Lần trước Tiểu Ngữ bị bệnh, chính là Cố Sanh giúp chữa khỏi, cho nên cô ấy đối với Tề gia chúng tôi có đại ân."
Lời này của anh trực tiếp kéo Cố Sanh vào phạm vi của Tề gia, nghe mà hai anh em nhà họ Mạnh trán đều giật thình thịch. Mạnh Tuấn cười cười: "Thật sao? Cố tiểu thư lại có năng lực lớn đến vậy à?"
Tề Thịnh cũng hơi nhếch khóe môi: "Ừm, đúng vậy, rất có năng lực."
Có năng lực thì cũng là người khác có năng lực! Mẹ nó chứ cậu đắc ý cái nỗi gì?
Mạnh Tuấn cảm thấy tim mình đau nhói. Nhìn lại đứa em họ vẫn còn ngơ ngác không hiểu tại sao lời xin lỗi của mình đột nhiên lại biến thành cuộc thảo luận xem Cố Sanh có năng lực hay không, anh cảm thấy lòng càng thêm bức bối.
Cố Sanh ban đầu không định nhận ân tình của Tề Thịnh, bởi vì lúc đó cô cứu Tề Ngữ cũng không phải vì cái này. Chỉ là bây giờ nghe anh nói như vậy, cô nghĩ nghĩ, rồi lại không nói gì.
Không hiểu sao nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác không biết gì của hai anh em nhà họ Mạnh lại cảm thấy rất thoải mái là chuyện gì xảy ra vậy nhỉ?
Là mình xấu tính đi rồi sao?
Cố Sanh ngẫm lại, rồi lại phủ nhận trong lòng, chắc là không có đâu.
Trải qua sự xen ngang của Tề Thịnh, chủ đề xin lỗi coi như không ai nhắc tới nữa, ba người đều vào phòng.
Cố Sanh hỏi họ khi nào thì đi xem xét tình hình, Tề Thịnh nói: "Còn phải đợi người của hai nhà khác tới. Họ vừa hay cũng có hậu bối ở Kinh Đô, thường thì những lúc thế này đều sẽ cử đi để có thêm kinh nghiệm."
Thêm kinh nghiệm?
Cố Sanh nhíu mày: "Đây không phải là lúc tốt để thêm kinh nghiệm đâu."
Tề Thịnh cũng đồng cảm: "Nhưng đây là quy tắc của các gia tộc Huyền Học, để cho các tiểu bối đều có cơ hội rèn luyện, cho nên không còn cách nào khác."
Mạnh Tuấn lúc này cũng xáp lại: "Các người trước đó cũng đã tới rồi, tình hình ở đó thế nào?"
Tề Thịnh lắc đầu: "Tôi chưa từng qua đó." Rồi lại quay sang Cố Sanh: "Cô thì sao? Lúc nhìn thấy, tình hình thế nào?"
"Trong sông có rất nhiều xác chết trôi. Định thân phù có thể giữ chân chúng khoảng nửa giờ. Chúng nhìn thấy máu liền sẽ nổi điên, sức lực cực lớn, nhưng không thể cách xa sông quá. Tôi chỉ biết những thứ đó thôi."
Mạnh Tuấn nghe vậy, sắc mặt cũng nặng nề đi không ít: "Cảm giác không đơn giản."
Cố Sanh mặt không biểu cảm: "Lý Gia Thôn hôm nay chết bảy tám chục người, e rằng chính là chết dưới tay những xác chết trôi này."
Tất cả mọi người đều im lặng. Bảy, tám mươi người, nghĩ đến thôi cũng thấy quá mức huyết tanh.
Không bao lâu, bên ngoài lại có người gõ cửa. Mạnh Thiên Tề đi ra mở cửa, vào cũng là hai người trẻ tuổi. Một người thích mặc đồ jean, trông khá trẻ, người còn lại thì chững chạc, già dặn hơn nhiều.
Thiếu niên mặc đồ jean tự giới thiệu: "Lý Hạc, cha tôi bảo tôi đến xem."
Ngụ ý chính là đối với hành động lần này không có hứng thú gì, hoàn toàn là bị ép đến.
Chẳng qua người này và Mạnh Thiên Tề quan hệ dường như không tệ, vừa giới thiệu xong, hai người liền kéo nhau qua một bên nói chuyện phiếm. Người còn lại chững chạc hơn thì ánh mắt vẫn luôn như có như không liếc về phía Cố Sanh. Quét đến nỗi Tề Thịnh nhìn không được, bèn bước sang ngang mấy bước, chắn trước mặt Cố Sanh.
Người kia dường như lúc này mới nhận ra mình có chút thất lễ, mặt hơi ửng đỏ, ngượng ngùng cười cười: "Thật xin lỗi, là tôi đường đột. Tôi là Cố Bắc, vị này... tôi nhìn sao thấy quen quá?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận