Tề Thịnh nghe được những lời đó, chỉ cảm thấy mình đột nhiên được cứu sống từ cõi chết. Sự lo lắng vội vã khiến anh choáng váng, nhưng vẫn nắm chặt lấy tay áo của người đàn ông không buông.
"Cầu xin ông, nhất định phải cứu Cố Sanh."
Người đàn ông trung niên bị anh kéo tay áo, hồi lâu mới rút tay ra được: "Đồ đệ của ta, ta tự nhiên sẽ cứu, chỉ là cần cậu giúp một chút việc."
"Giúp! Nhất định giúp!" Tề Thịnh gật đầu như giã tỏi, hận không thể moi cả tấm lòng của mình ra. Anh biết rõ đây là sư phụ của Cố Sanh, không thể nào không giúp cô, nhưng trong lòng vẫn sợ vì mình làm không tốt mà xảy ra bất kỳ sơ suất nào.
Nhưng cũng may, mọi chuyện tiếp theo đều rất thuận lợi.
Sư phụ của Cố Sanh trước khi xuống núi đã tính ra được vị trí, chỉ là vì một vài nguyên nhân đặc thù, bọn họ không có cách nào trực tiếp sử dụng Thuấn di trận pháp ở đây, cho nên đành phải tìm Tề Thịnh hỗ trợ.
Trong mấy mươi phút đó, Tề Thịnh chỉ cảm thấy mỗi phút trôi qua đều là dày vò. Thật vất vả mới lên được trực thăng tới ngọn núi, anh hơi cúi người xuống xem xét tình hình bên dưới, nhìn thấy cả ngọn núi trải rộng xác thối, trong lòng anh lại càng thêm căng thẳng.
Sự căng thẳng này một mực kéo dài đến tận giờ khắc này, khi trông thấy Cố Sanh, mới hóa thành nỗi đau lòng đậm đặc.
Bởi vậy, khi nghe Cố Sanh gọi anh đừng xuống, anh cũng chỉ làm như không nghe thấy, nhẹ nhàng buông tay, cả người liền rơi xuống ngọn núi.
Cũng may khoảng cách từ máy bay trực thăng xuống mặt đất không xa, cộng thêm bản thân Tề Thịnh vốn có công phu, cho nên đã vững vàng đáp xuống đỉnh núi. Vừa đứng vững, anh liền cảm giác được có kẻ đang nhìn mình với ánh mắt không mấy thiện cảm.
Anh lặng lẽ quét mắt qua, thấy là người đàn ông kia, trong lòng càng thêm khó chịu.
Xác thối không nhận người, chỉ cần có máu thịt, chúng liền sẽ điên cuồng gặm cắn. Cho nên Tề Thịnh vừa xuất hiện, liền có một bộ phận xác thối đang tấn công Cố Sanh chuyển dời mục tiêu, hướng về phía Tề Thịnh.
Áp lực của Cố Sanh giảm đi không ít, nhưng lại lo lắng cho Tề Thịnh, thỉnh thoảng liếc mắt về phía anh. Tề Thịnh lại nhanh chóng áp sát, thỉnh thoảng giải quyết hai cái xác thối, rồi bỗng nhiên ném ra một món đồ.
"Cố Sanh, bắt lấy."
Cố Sanh đưa tay, vững vàng bắt được vật rơi xuống. Đó là một miếng ngọc bội, chất ngọc óng ánh sáng long lanh, vào tay cho cảm giác ôn nhuận. Một mặt rõ ràng đã bị người khắc trận pháp và truyền linh khí vào, mà lật qua mặt còn lại, mới là thứ khiến cô chấn động nhất.
Mặt trái của miếng ngọc bội khắc, chính là ấn vân của Huyền Môn.
Khó trách lại quen thuộc như vậy.
Đây là pháp khí của Huyền Môn.
Ngọc bội vừa đến tay, trong nháy mắt đã mở ra một lớp màng ngăn vô hình. Trong vòng năm mét xung quanh, vậy mà không có một con xác thối nào có thể xông tới.
Cố Sanh nắm chặt pháp khí, nhìn bóng lưng Tề Thịnh đang diệt xác thối, tâm trạng có chút phức tạp.
Pháp khí của Huyền Môn đã ở trong tay anh, như vậy anh khẳng định đã gặp qua sư phụ và mọi người rồi. Người đàn ông kia lúc ấy không biết vì tâm tính gì mà lựa chọn chỉ đưa một mình cô đến nơi này, nhưng hiển nhiên, tình huống hiện tại cho thấy, mạng của cô vẫn chưa đến đường cùng.
Nhưng Tề Thịnh sau khi ném pháp khí cho cô, bản thân anh lại không có vật gì phòng thân.
Thân thủ của Tề Thịnh nhanh nhẹn, đã nhanh chóng thu thập hết không ít xác thối, nhưng vẫn có càng nhiều xác thối từ bốn phía muốn xông đến cắn xé anh.
Cố Sanh cắn chặt môi, nhìn mà trong lòng có chút lo lắng, nhưng lại không có cách nào giúp được anh, chỉ có thể gọi tên anh một tiếng.
Bước chân của Tề Thịnh hơi dừng lại, nhưng ngay sau đó, anh liền bắt đầu tiếp tục diệt xác thối, một bên diệt, một bên tiến về phía người đàn ông kia.
Người đàn ông nhìn anh đi tới, cắn răng, xem tình hình hôm nay, nếu hắn không giết chết người này, thì chắc chắn không làm tổn thương được Cố Sanh.
Nhưng cơ hội tốt, mất đi sẽ không trở lại. Huống chi, lần này hắn vẫn là thừa dịp Cố Sanh không có chuẩn bị mới có thể thành công, lần tiếp theo, sẽ phải đợi đến năm nào tháng nào?
Hắn tức giận trừng mắt nhìn Cố Sanh, trong mắt mang theo vẻ oán độc. Rõ ràng từ nhỏ đã là kẻ mình chướng mắt, lại chẳng biết từ lúc nào, Huyền Môn càng ngày càng được mọi người biết đến, còn Tà Tu lại ngày càng cô đơn, không người hay biết. Đến mức người khác nhắc đến thế hệ trẻ, đều sẽ nói "Huyền Môn có một đại sư thiên tài." Nhưng chưa bao giờ có ai nhắc đến Tà Tu.
Nhưng con Cố Sanh đó tính là cái thá gì mà thiên tài!
Là hắn! Thiên tài chỉ có thể là hắn!
Về sau, hắn đã từng âm thầm dùng các loại phương pháp để so bì với Cố Sanh, thậm chí học theo phương pháp lúc nhỏ, ý đồ đầu độc cả một ngôi làng.
Hắn chính là muốn để cô biết, nhiều năm như vậy trôi qua, vẫn chỉ có hắn mới thật sự là thiên tài. Cố Sanh ở trước mặt hắn, một chút cũng bất lực!
Nhưng mà hắn đã tính sai. Một lần kia, cổ trùng đều bị Cố Sanh diệt sạch, cả ngôi làng gần như không một người chết. Ngược lại sau khi họ hồi phục, lại càng thêm cảm kích Cố Sanh, trong lòng càng tin tưởng cô là thiên tài, mà mình thì trở thành con chuột chạy qua đường bị người người đòi đánh.
Thậm chí, Cố Sanh một chút cũng không hề ý thức được sự tồn tại của hắn. Ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái.
Người đàn ông hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó, càng cảm thấy mình thảm hại, trong lòng càng thêm vặn vẹo.
Nhưng trong lòng hắn cũng biết, Cố Sanh hiện tại thật sự có bản lĩnh. Nếu không phải lần này hắn chuẩn bị sung túc, lại còn đánh bất ngờ, kết quả thế nào thật đúng là khó nói.
Cho nên hiện tại, hắn đương nhiên không thể để Tề Thịnh phá bĩnh.
Chỉ thấy trong mắt hắn, tia sáng độc ác chợt lóe lên. Hắn nhìn chằm chằm Tề Thịnh: "Anh đã muốn chết, thì đừng trách tôi!"
Nói xong, trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một con dao găm, trên trời đột nhiên rơi xuống một tia sáng trắng, lóe lên trên con dao, vừa vặn chiếu vào mắt Cố Sanh.
Cô nhìn thấy con dao găm có mũi đen kịt kia, nhưng đã không kịp ngăn cản, chỉ có thể mở miệng nhắc nhở Tề Thịnh: "Cẩn thận!"
Giọng nói lần đầu tiên mang theo sự hoảng hốt mà chính Cố Sanh cũng không ý thức được. Dù cho vừa rồi bị cả núi xác thối vây quanh, mất máu quá nhiều đứng trước cái chết, cô cũng chỉ có chút không cam lòng mà thôi.
Nhưng giờ phút này, cô thật sự cảm thấy sợ hãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/co-nang-huyen-hoc&chuong=61]
Nghe được giọng nói có chút run rẩy của cô gái, động tác diệt xác thối của Tề Thịnh cũng dừng lại. Anh vừa nghiêng đầu, liền thấy một con dao găm lóe hàn quang ngay trước mắt mình.
Trái tim Cố Sanh như bị treo lên, hô hấp có chút bất ổn, không quan tâm gì nữa mà định xông về phía này.
Tề Thịnh lại chỉ lạnh nhạt nhếch môi, hai ngón tay kẹp lấy con dao găm: "Chỉ chờ anh ra tay thôi."
"Cái gì?" Trong mắt người đàn ông hiện lên một thoáng mờ mịt, ngay sau đó nhìn thấy phản ứng của Cố Sanh, hắn liền càng thêm điên cuồng.
"Giết anh! Giết anh còn thú vị hơn giết cô ta nhiều!" Hắn hai mắt đỏ ngầu, đột nhiên rút dao găm ra khỏi tay Tề Thịnh, rồi lại đột ngột đâm về phía trước: "Ha ha ha ha! Cố Sanh, tôi muốn để cô xem, cô lại hại chết một người nữa!"
Vừa dứt lời, cánh tay vừa giơ lên của hắn bỗng nhiên cứng đờ, dường như bị thứ gì đó khóa chặt, không thể nhúc nhích.
Tròng mắt người đàn ông đảo hai vòng. Tề Thịnh nhanh chóng lùi lại mấy bước, ôm lấy Cố Sanh tiếp tục lui về sau.
Cố Sanh vừa thả lỏng tim mình, toàn thân liền trở nên vô lực, mặc cho anh ôm đi. Một giây sau, cô chợt trừng lớn mắt.
Chỉ thấy bầu trời vốn âm u, giờ phút này mây đen cuồn cuộn, sấm sét từng trận, gió nổi mây phun, tư thế có chút dọa người.
Càng làm cô kinh ngạc hơn chính là, cô có thể thấy rõ ràng, trong đám mây đen trên trời, dường như có những sợi tơ màu trắng rơi xuống, kết nối vào người người đàn ông thành từng sợi dây nhỏ, bắt lấy từng khớp nối của hắn, khiến ông không thể động đậy, phảng phất như một con rối gỗ bị giật dây.
"Đây, đây là..."
Tề Thịnh ôm chặt lấy cô: "Em không sao chứ? Cố Sanh."
Cố Sanh lắc đầu, cô vẫn có thể chống đỡ: "Không sao, đây là cái gì vậy?"
Tề Thịnh không nhìn thấy gì cả, nhưng nhìn ra được sự chấn động trong mắt cô, cùng với sự bất thường của người đàn ông, nghĩ nghĩ rồi nói: "Đó có lẽ chính là, Thiên Khiển đi."
Anh vừa dứt lời, liền thấy sấm sét trên trời càng thêm dày đặc, tiếng sấm ầm ầm, đột nhiên một đạo sấm sét, thuận theo sợi dây nhỏ kia dẫn xuống, hoàn toàn rơi vào người người đàn ông.
"Ầm ầm!"
Tiếng sấm trên trời càng lúc càng lớn, người đàn ông bị đánh đến đỉnh đầu bốc khói, tay chân lại khôi phục bình thường. Hắn miệng phun khói đen, ánh mắt đờ đẫn, trên mặt không còn vẻ điên cuồng nữa, chỉ "ha ha ha ha", lúc cười lúc khóc, lăn lộn trên mặt đất, nước mắt nước mũi dán đầy mặt.
Cố Sanh sững sờ: "Điên rồi?"
Không trung sấm sét vang dội, một tia sáng trắng lại một lần nữa hiện lên, người đang không ngừng lăn lộn trên mặt đất lập tức không nhúc nhích, miệng không ngừng sùi bọt mép, lồng ngực lại không còn phập phồng, hiển nhiên đã không còn sự sống.
Cái này...
Vậy mà trực tiếp bị đánh chết sao?
Đây quả thật là Thiên Khiển?
Cố Sanh nhíu chặt mày, chỉ cảm thấy sau khi Thiên Khiển này xuất hiện, sự bực bội trong lòng cô không những không được đè nén xuống, ngược lại còn càng thêm mãnh liệt.
Cô luôn luôn tin tưởng vào trực giác của mình.
Người đàn ông đã chết, mây đen trên trời lại không tan đi, ngược lại còn có xu thế tụ lại. Đáy lòng Cố Sanh khẽ run lên, cảm thấy có chút không ổn.
Ý nghĩ này vừa dấy lên, ông trời lại như muốn phụ họa theo cô, một đạo sét màu tím đột nhiên đâm thẳng xuống, mục tiêu lại chính là cô.
Cố Sanh bản năng muốn tránh, nhưng toàn thân lại cứng đờ, không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn đạo kiếp lôi kia càng ngày càng gần. Ngay một giây trước khi nó tiếp xúc với thân thể cô, một bóng người màu đen bỗng nhiên đột ngột ôm lấy cô.
Cố Sanh ý thức được điều gì đó, đồng tử hơi phóng đại: "Tề Thịnh..."
Cô nhìn thấy đạo lôi đó rơi vào người Tề Thịnh.
"Đừng nhúc nhích." Tề Thịnh ôm chặt cô, giọng nói lại run lên nhè nhẹ: "Anh vẫn còn... chịu được, đừng nhúc nhích... Để anh... ôm em một lát."
Tề Thịnh cảm thấy đau đớn, cánh tay ôm cô càng ngày càng dùng sức. Đôi mắt Cố Sanh đột nhiên có chút ẩm ướt.
Ai mà không biết bị sét đánh sẽ chết? Nhưng anh vẫn vì nghĩa mà không chùn bước giúp cô cản lại. Là bởi vì, trong mắt anh, tính mạng của cô đã quan trọng đến vậy rồi sao?
Thậm chí, còn quan trọng hơn cả chính anh?
Cô đau lòng, nhưng ngay cả việc muốn ôm lại anh cũng không làm được, chỉ có thể một lần rồi một lần trầm thấp gọi: "Tề Thịnh..."
Đến cuối cùng, giọng nói đã mang theo chút khàn khàn: "Anh sẽ chết đó."
"Sẽ không." Lưng Tề Thịnh vẫn còn run rẩy, giọng nói có chút run, nhưng lại cố hết sức trấn tĩnh: "Anh sẽ không chết, Cố Sanh."
Anh nói, cũng không biết là nghĩ đến cái gì, còn có tâm trí cười cười: "Cái mạng này của anh... phải giữ lại để cưới em chứ."
Trong cảnh tượng như vậy, câu nói này nói ra thậm chí còn đứt quãng, một điểm cũng không ăn khớp.
Cố Sanh lại cảm thấy, đây là lời tỏ tình êm tai nhất mà cô từng nghe trong đời này.
Nước mắt rốt cuộc không khống chế nổi, chảy ra: "Ừm."
"Cái gì?"
"Ừm." Giọng Cố Sanh cũng không còn có thể trấn định được nữa: "Em nói, được."
"Cố Sanh, vậy coi như là lời cầu hôn của anh... em đã đồng ý... là không được đổi ý đâu đấy."
Cố Sanh vẫn không thể động đậy. Tề Thịnh nhịn đau, hơi cúi người, cùng cô đối mặt, nghe được cô nói: "Tuyệt đối không đổi ý."
Anh bỗng nhiên cười, chống đỡ thân thể đang lay động tiến về phía trước, chạm nhẹ vào môi cô.
Trong nháy mắt, mây đen trên trời tiêu tán, một khoảng không trong sáng hiện ra. Tề Thịnh ôm lấy Cố Sanh đã khôi phục lại khả năng hành động, rốt cuộc không chịu nổi nữa, cùng nhau ngất đi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận