Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

CON GÁI CỦA ĐẠI GIAN THẦN

Chương 1

Ngày cập nhật : 2025-07-22 22:24:54
Năm thứ sáu xuyên không đến đây, ta đột nhiên nhận ra cha ruột của mình là một gian thần, loại gian thần mà sau này sẽ bị tịch thu gia sản.

Mà ta sẽ vì sự nghiệp "dưới một người trên vạn người" của ông, điểm thêm một nét bút rực rỡ.

Thế là vào năm hai mươi tuổi, ta nói với ông: "Cha, chúng ta tạo phản đi."

1

Người cha kiếp này của ta là một người quản lý thời gian cực giỏi, theo đúng nghĩa đen.

Sáng sớm vào triều, đến nha môn làm việc, về nhà viết tấu chương, đương nhiên còn có cả thời gian chơi đùa cùng ta, lịch trình kín mít.

Ông chắc chắn là một nhân vật tầm cỡ.

Sau đó, vào năm ta sáu tuổi, ông thăng lên chức quan Chính tam phẩm.

Nghe các nha hoàn và vú nuôi bên cạnh tán gẫu, lụa là gấm vóc dùng để may giày cho ta đều đến từ Giang Nam, một trượng đáng giá trăm lượng vàng, ta nhẩm tính căn nhà ngày càng to lớn của gia đình, mặt mày ủ rũ nhận ra một sự thật.

Cha ta là một tham quan.

Sờ vào viên ngọc ấm Tây Lương mà cha đeo lên cổ cho ta tối qua, ông còn là một quyền thần, bởi vì đây là đồ cống phẩm.

Chín năm giáo dục bắt buộc nói cho ta biết, đại khái sau này sẽ bị tịch thu gia sản, chém đầu.

Đêm đó ta phát bệnh, sốt đến mức thần trí không rõ, khiến cha ta lo lắng, toàn bộ thái y trong Thái Y Viện đều bị triệu đến.

Không cần thiết phải làm như vậy, căn bệnh này đã bị dọa sợ mà khỏi được một nửa rồi.

Cả đêm đó ta đều mê man nói nhảm.

"Cha, con sợ."

Cha ta không thay quần áo mà chăm sóc ta suốt đêm, ôm ta, hát ru cho ta nghe, khúc hát này ta đã nghe rất nhiều lần, cha nói với ta đây là bài hát mà mẹ thường hay ngâm nga khi mang thai ta.

Sau này khi sinh ta ra thì mẹ mất, trong những năm qua, cha xem ta như hòn ngọc quý mà cưng chiều.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-g-i-c-a-i-gian-th-n&chuong=1]


Khi tỉnh lại, nhìn thấy dáng vẻ râu ria xồm xoàm của cha, ta cảm thấy người cha kiếp này của ta và người cha kiếp trước đều rất yêu thương ta.

"Trân Trân không sợ, trời có sập xuống thì đã có cha ở đây."

Sau này, những người hầu hạ bên cạnh ta đều bị thay đổi, bởi vì cha nghe Thái y nói, ta là do suy nghĩ quá nhiều, nói nôm na là bị dọa sợ.

Ta đã nghĩ ra rất nhiều cách để nhắc nhở cha, cha chỉ trưng ra khuôn mặt tuấn tú, thanh cao như gió thoảng trăng thanh kia, nói với ta rằng ông biết rồi.

Ông biết cái rắm, mặt ta không cảm xúc nhìn hai cô nương đang ngồi trước mặt, y hệt như hai con chim cút nhỏ, họ là bạn chơi cùng mà cha tìm cho ta.

Con gái của Binh bộ Thị lang, Lục Uyển Uyển và con gái của Lại bộ Thị lang, Đường Thanh Nhi.

Con gái của những thuộc hạ cùng phe cánh với ông.

Đầu năm nay cha ta lại thăng quan.

2

Hiểu rồi, đây là cha ta tìm cho ta một nhóm nhỏ, ta có thể đi bắt nạt người khác rồi.

Nếu ta không phải xuyên không tới, mười năm nữa ta sẽ bị sự ăn mòn của đồng tiền mà trưởng thành thành một khuôn mẫu nữ phụ độc ác điển hình.

"Cha, người mong Trân Trân trưởng thành thành một cô nương như thế nào?" Ta chạy lon ton đến thư phòng của cha, thư phòng là nơi quan trọng, bình thường người hầu đến cả sân cũng không dám bước vào, ta thông suốt không gặp trở ngại mà xông vào.

Tay của cha rất ấm, ta cũng không biết tại sao một người văn nhân như ông, sức lực lại lớn đến vậy, một tay bế một đứa bé mũm mĩm nhẹ tênh, ông nói: "Cha chỉ mong Trân Trân mãi mãi bình an, vui vẻ."

Thế là ta không phụ sự mong đợi mà lớn lên thành một tiểu thư ngang ngược, vô pháp vô thiên.

Ta cũng mong cha có thể mãi mãi bình an, vui vẻ.

Nhân duyên của ta ở trong kinh thành rất kém, những năm nay ngoại trừ hai người bạn nhỏ mà cha tìm cho ta, không ai bằng lòng chơi với ta.

Chuyện cha ta là một gian thần bị lộ ra, tấu chương buộc tội ông nhiều không đếm xuể, mỗi khi cha và đồng bọn gian thần của ông, ở trong thư phòng bí mật bàn mưu tính kế, lại có một loại ảo giác "trời lạnh rồi, Vương gia nên phá sản".

Ít nhất hôm nay ta biết được, Tống Ngự Sử không quá một tuần sẽ phải cáo lão về quê, mặc dù ông ta còn chưa đến bốn mươi tuổi.

Ông ta buộc tội cha ta vơ vét của cải, lũng đoạn việc bổ nhiệm quan lại, còn tiện thể nói ta một câu, dạy con không nghiêm.

Những lời phía trước cha ta coi như không nghe thấy, những lời phía sau tiện thể nhắc đến ta, vậy thì con sư tử đực bảo vệ con như cha ta đây, quả thực giận không kiềm chế được.

Nguyên nhân là do cha ta không bó chân cho ta, cũng không biết từ khi nào, cái mốt "gót sen ba tấc" từ bờ sông Dương Châu thổi đến tận kinh thành, các gia đình quyền quý đều muốn bó chân cho con gái mình thật nhỏ, để có thể nâng cao vị thế trên thị trường hôn nhân.

Cha ta cũng là lần đầu làm cha, con nhà người ta có thứ gì ta sao có thể thiếu chứ.

Nhưng ta vừa nhìn thấy bà mụ bó chân, liền khóc lóc đòi thắt cổ.

Đó là lần đầu tiên ta thấy cha ta nổi giận trước mặt ta, ông đuổi người ra khỏi phủ, ôm ta và xin lỗi ta.

Buổi tối ta lén đến từ đường, cha ôm bài vị của mẹ ta mà lau nước mắt: "Tố Nương, ta không chăm sóc tốt cho con gái của chúng ta."

Đây chính là cha ta, ta cảm thấy ông là người cha tốt nhất trên đời.

Bình Luận

0 Thảo luận