Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

CON GÁI CỦA ĐẠI GIAN THẦN

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-07-22 22:26:12
10

Hôm nay cha mặc một chiếc áo dài màu xanh lam, ta từng nghe cha nói, mẹ thích cha mặc màu này, từ khi mẹ mất, cha chưa từng mặc lại, hôm nay cha cố ý mặc, sợ là vì muốn để mẹ cũng cùng nhìn xem, con gái và con rể của mình về nhà.

Cha đứng chờ ở cửa, cũng không biết đã đợi bao lâu, ta có chút sốt ruột, không có tâm tư cùng Thái tử đàm luận thơ từ.

Viên Phong nhìn ra, khi nha hoàn của ta đỡ ta xuống xe, hắn đã thay thế công việc của nàng, cha ta nhìn thấy có chút cảm động.

Cha còn chưa kịp hành lễ đã bị Viên Phong ngăn lại.

"Phải là con rể ta hành lễ với nhạc phụ đại nhân chứ."

Miệng cha nói không dám, nhưng lại thản nhiên nhận.

Cha chưa bao giờ bàn chuyện chính sự trên bàn ăn, ông vẫn luôn nói với Viên Phong về sở thích của ta, ta nghe mà có chút ngượng ngùng, chỉ có thể len lén kéo áo cha dưới bàn.

Cha cười nói ta hướng ngoại.

Viên Phong dường như rất thích nghe những chuyện này, cha không nói nữa hắn vẫn truy hỏi, khiến ta đỏ cả mặt.

Bữa cơm này mọi người ăn rất viên mãn, sau bữa cơm, hai người họ đi đến thư phòng.

Ta đi đến viện của ta, mượn danh nghĩa tính sổ viết mấy cái tên, quản gia ở nhà ta đã lâu, ông ta chỉ liếc mắt một cái rồi phân phó người đi tra.

Quả nhiên vẫn là ở nhà tự do, ta dựng một chiếc xích đu ở trong hoa viên.

Viến Phái giúp ta đẩy xích đu.

Đầu óc ta đình trệ, nếu ta nhớ không lầm, ta là chị dâu mới cưới của hắn, còn có hắn tại sao lại xuất hiện ở trong viện nhà ta?

Đây là loại văn học trái luân thường đạo lý gì vậy.

"Trân Trân, ta chậm một bước, nhưng ta vẫn muốn nói cho nàng biết, ta thích nàng."

Ánh mắt hắn nhìn ta, giống hệt như sự thâm tình chân thành của Viên Phong, lúc này, ta cũng không thể không thừa nhận, hai huynh đệ bọn họ lớn lên rất giống nhau.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-g-i-c-a-i-gian-th-n&chuong=5]


"Tấn Vương xin tự trọng, ngài có còn nhớ ta và ngài có quan hệ gì không."

Giọng nói của ta lạnh nhạt, nhanh chóng tránh xa hắn, nếu bây giờ hai chúng ta bị người khác bắt gặp, thì ta nghĩ người bị ban chết chắc chắn chỉ có ta.

Viên Phái giải thích ngọn nguồn cho ta, hắn vốn định nói rõ với bệ hạ thỉnh cầu ban hôn, ai ngờ Thái tử nghe được việc này, giành trước một bước, hắn chỉ có thể tiếc nuối bỏ lỡ.

Hắn nói ngày đó khi hành lễ với ta, tim hắn đau như dao cắt.

Thật là một nam nhi si tình.

"Điện hạ, không hợp lễ nghĩa." Ta vẫn là một động tác giữ khoảng cách, chuyện đã qua còn nhắc lại làm gì.

"Trân Trân cho rằng tại sao ta lại xuất hiện ở đây? Trương đại nhân và ta vốn đã sớm có ăn ý, chỉ là Thái tử chen ngang một chân."

Cha ta hóa ra là một người phe Nhị hoàng tử ngầm, ngoài sáng giả vờ, bên trong ngấm ngầm, ta hiểu rồi.

Thấy ta không còn phản kháng, Viên Phái bắt đầu tỏ tình với ta, ai nói người cổ đại hàm súc, những lời âu yếm này rõ ràng rất có bài bản.

Viên Phái không đáng tin, nhưng ta tin cha ta.

"Điện hạ, ngài đối với Trân Trân một mảnh thâm tình, ta không có gì báo đáp, chỉ là ván đã đóng thuyền, Tấn Vương vẫn là nên cưới thục nữ khác, là Trân Trân không có phúc khí."

Hốc mắt ta đều đỏ lên, giọng nói bi thương.

"Sau này, sau này, bổn vương nhất định..."

Mắt Viên Phái sáng lên, đây mới là ý đồ thật sự của hắn, sau này nào, là hoàng đế băng hà hay là hắn Viên Phái đăng cơ?

Cha luôn nói ta di truyền đôi mắt hạnh tròn xoe của mẹ, nhìn luôn luôn vô tội lại đáng thương, ta chứa nước mắt ngẩng đầu nhìn hắn.

"Phái ca ca, Trân Trân không làm thiếp."

12

Hôm nay, đầu óc ta rất rối loạn, Viên Phong nói sợ ta mệt mỏi, hắn chủ động nói muốn đi tiểu thư phòng xử lý chính sự, bảo ta không cần đợi hắn nghỉ ngơi sớm.

Phu quân của ta rất tốt, ta càng thêm tò mò đối với người trong tiểu thư phòng kia.

Không ngờ ta Trương Trân Trân, có một ngày có thể trở thành Trần A Kiều của nhà Hán, nên được giấu trong nhà vàng.

Quả nhiên dựa vào cây lớn dễ hóng mát, bất kể là Viên Phong hay Viên Phái, trước khi hoàng đế băng hà, chỉ có thể khách khách khí khí với Trương gia ta.

Bất quá Viên Phái cũng cho ta một kinh hỉ rất lớn, ta không phải hoàn bích, hắn vậy mà cũng nguyện ý nâng ta lên làm mẫu nghi thiên hạ.

Buồn cười chết mất, lòng dạ nam nhân, quả nhiên như mò kim đáy bể.

Không có ai tranh giường với ta, ta ngủ không thể ngon hơn.

Ai cũng biết gia sản Trương gia giàu có, của hồi môn ta mang theo không ít, thích nhất là ban thưởng cho người khác, những người được đưa vào cung hầu hạ đều là người khổ mệnh, còn chưa được một tháng, cả hoàng cung đều nói ta khoan dung hào phóng.

Cũng đồn rằng ta rất ghen tuông.

Dù sao phu quân của ta liếc mắt nhìn nữ quan bên cạnh ta một cái, ta muốn đánh đòn đuổi ra khỏi cung ngay.

Hoàng hậu nương nương lại muốn truyền ta qua đó, ta còn chưa kịp mô phỏng trong đầu, làm thế nào để phát điên với bà mẹ chồng tôn quý này, thì Viên Phong giành trước một bước qua đó thay ta giải thích, cũng không biết hai mẹ con bọn họ nói gì, thái độ của Hoàng hậu nương nương đối với ta, quả thực xoay chuyển 180 độ, thậm chí còn chiều chuộng ta hơn cả cha ta.

Viên Phong càng không nói với ta một chữ không.

Hắn biết ta sùng bái tình cảm một đời một kiếp một đôi của cha mẹ, chủ động giải tán hết thị nữ bên cạnh, ít nhất trên danh nghĩa đường đường là Thái tử một nước, nhưng người hầu hạ bên cạnh đều là những tiểu thái giám cúi đầu khép nép.

Nhìn xem, ta là một người phụ nữ ghen tuông như vậy, lại có một người chồng yêu thương ta như vậy.

Ta không có gì báo đáp, chỉ có thể có qua có lại.

Bình Luận

0 Thảo luận